Dương Thư Nhạc nhìn xung quanh không thấy Trần Mặc đâu, lúc này mới thu hồi tầm mắt, gật đầu đáp lại lời các bạn học: "Tớ đã khỏe hơn nhiều rồi, rất nhanh sẽ quay lại trường."
"Vậy thì tốt quá." Kỳ Lật có khuôn mặt bầu bĩnh, gia đình kinh doanh nhà hàng, không thể sánh bằng gia nghiệp đồ sộ của nhà họ Dương, ngày thường có vẻ như thân thiết với Dương Thư Nhạc nhất, cậu ta đảo mắt nhìn xung quanh, giọng nói không giấu được sự ngưỡng mộ, nói: "Thư Nhạc, ba mẹ cậu đối xử với cậu thật tốt, à đúng rồi, hay là chúng ta qua chào hỏi bác trai bác gái một tiếng nhé?"
Nói đến đây, sắc mặt Dương Thư Nhạc đột nhiên cứng đờ.
Cậu ta không thể nào nói với mọi người rằng, ba mẹ vốn đã đồng ý ở nhà giúp cậu ta tiếp đãi bạn bè, hôm nay lại không có mặt ở nhà.
Trên mặt Dương Thư Nhạc không để lộ chút sơ hở nào, thản nhiên nói: "Ba mẹ tớ nói là tụ tập bạn bè với nhau thì không nên để người lớn tham gia, sợ mọi người không được tự nhiên, công việc kinh doanh của gia đình bận rộn, hôm nay không có ở nhà."
"Ồ, vậy à, không sao." Kỳ Lật chuyển chủ đề, lại hỏi: "Anh trai cậu đâu rồi?"
Trong lòng Dương Thư Nhạc có chút khinh thường thái độ của Kỳ Lật.
Cậu ta đã đến nhà họ Dương vài lần, lần nào cũng lén lút dò hỏi chuyện của anh trai cậu ta.
Hôn nhân của anh trai cậu ta căn bản không thể tự mình làm chủ, hiện tại cũng đã có đối tượng khác giới tiếp xúc cố định, làm sao có thể có dính líu gì đến một nam sinh cấp ba chứ.
Nhưng trên mặt cậu ta vẫn không có gì khác lạ, nói: "Anh trai tớ cũng không có ở nhà."
"Không có ở nhà à." Trên mặt Kỳ Lật thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó lại nở nụ cười, "Vậy lần sau tụ tập có thể gọi anh cậu đi cùng không, trước đây chúng ta tụ tập, anh ấy đã nhiều lần mời chúng tớ ăn để nhờ chúng tớ chăm sóc cậu, người anh trai như vậy đúng là hiếm có khó tìm."
Những người khác cũng phụ họa theo.
Nghe được những lời này, trong lòng Dương Thư Nhạc có chút kiêu ngạo, miệng cũng không từ chối.
Càng lúc càng có nhiều người đến.
Tuy nhiên, Dương Thư Nhạc vẫn kiên trì đứng bên ngoài, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa ra vào, như đang chờ đợi ai đó.
Hai ba người bạn đi cùng cậu ta, nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
Kỳ Lật càng thẳng thắn hỏi: "Chờ lớp trưởng à?"
"Mấy cậu đừng nói linh tinh." Dương Thư Nhạc nói: "Nhà họ Tịch và nhà tớ chỉ là có chút quan hệ làm ăn thôi, tớ và A Yến hồi nhỏ đã gặp nhau vài lần rồi. Năm ngoái vào dịp Tết, hai nhà phát hiện ra chúng tớ học cùng lớp, mọi người cũng biết là mỗi năm cứ đến mùa thay đổi thời tiết là tớ lại dễ bị cảm cúm, ba mẹ mới nhờ cậu ấy ở trường quan tâm đến tớ một chút."
"Ồ ~ A Yến à." Có người cười ồ lên, cố ý hỏi những người khác: "Có ai từng nghe thấy người khác trong trường gọi là A Yến chưa?"
Dương Thư Nhạc ra vẻ muốn đánh người: "Người nhà cậu ấy đều gọi như vậy, đâu phải chỉ có mình tớ."
"Đúng vậy, người nhà mới gọi như vậy mà."
"A Yến A Yến A Yến, đó là Tịch Tư Yến đấy, cậu ấy cao to đến nỗi mỗi lần đi ngang qua tớ, tớ còn chẳng dám thở mạnh."
"Không đến mức khoa trương như vậy chứ? Lớp thực nghiệm có rất nhiều người thường xuyên tìm cậu ấy hỏi bài tập mà, hơn nữa bóng rổ, điền kinh, nam sinh nữ sinh đều nói cậu ấy tính cách tốt, con người cũng tốt."
"Cũng được thôi, nhưng cậu chưa thấy cậu ấy lạnh lùng bao giờ đâu, giống như Diêm Vương vậy, giờ tự học mà ngồi trên bục giảng, cả lớp cứ như bước vào nghĩa trang, yên tĩnh đến mức đáng sợ."
"Thư Nhạc lại không sợ cậu ấy, đúng không?"
Dương Thư Nhạc thầm nghĩ, vẫn có chút áp lực.
Mặc dù Tịch Tư Yến thật sự chưa bao giờ lạnh lùng với cậu ta, nhưng mối quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết như những gì các bạn học khác nói, thậm chí còn không thể coi là đặc biệt.
Mỗi lần Dương Thư Nhạc thi cử đều rất nghiêm túc, thậm chí không cho phép bản thân rớt khỏi top ba của khối, tất cả là vì muốn tên mình được xuất hiện cùng người ấy trên bảng vinh danh của khối. Mỗi lần tìm hắn hỏi bài, hay thậm chí hai lần viện cớ tài xế nhà mình bận để đi nhờ xe nhà họ Tịch, rồi những lời chúc ngắn gọn nhận được vào mỗi dịp lễ Tết, tất cả đều đủ khiến tim cậu ta rung động suốt một thời gian dài.
Nếu không phải vì biến cố xảy ra hơn một tháng trước, cậu ta đã có thể có nhiều cơ hội gặp hắn ấy hơn.
Có người hỏi: "Vậy hôm nay cậu ấy có đến không?"
"Đến." Nói đến đây, nụ cười của Dương Thư Nhạc trông thật lòng, "Lúc tớ gửi tin nhắn mời, cậu ấy nói giáo viên chủ nhiệm nhờ mang bảng đăng ký dự thi học sinh giỏi cho tớ điền, nên sẽ ghé qua."
"À đúng rồi, cậu học giỏi Vật lý mà, danh sách đăng ký dự thi năm nay chắc chắn có tên cậu."
"Vậy chẳng phải cậu và lớp trưởng sẽ được cử đi bồi dưỡng riêng sao?"