Chương 35

Người tới đón Tô Lương là Tiết Ngân Hoàn.

Sân huấn luyện cơ giáp của Xà quật chính là cấm địa, nếu không có một Xà vệ có cấp bậc như anh ta thì các chiến binh bình thường khác không thể đưa Tô Lương vào đó. Đương nhiên Tô Lương không biết chuyện này, cậu chỉ tinh ý phát hiện dọc đường đi Tiết Ngân Hoàn đều trộm quan sát cậu.

“Lần này làm phiền đến Tị tiên sinh dạy tôi cơ giáp, có phải là…..không tiện không?”

Rốt cuộc khi Tiết Ngân Hoàn trộm nhìn cậu đến lần thứ n thì Tô Lương không nhịn nổi mà hỏi ra miệng.

“Không đâu không đâu! Cậu đừng nghĩ nhiều! Xà quật chúng tôi rất hoan nghênh người khác tới trao đổi và học hỏi tri thức trong lĩnh vực cơ giáp!” Tiết Ngân Hoàn mở miệng liều mạng nói hươu nói vượn, nhưng nói xong thì vẫn không nhịn được mà tiến lại gần Tô Lương khẽ hỏi một câu, “……Nhưng tôi có thể hỏi một chút không, người kia, ờm, là đồng đội của bọn tôi, chủ động đề nghị dạy cơ giáp cho cậu à?”

“Đúng vậy, Tị tiên sinh, anh ấy thực sự rất tốt.” Tô Lương có hơi khó hiểu đáp lời.

“À, haha, đúng thế, anh ấy tốt lắm…..Nhưng bình thường anh ấy sẽ không dạy người khác đâu, quan hệ của cậu với anh ấy tốt thật đó.”

Tiết Ngân Hoàn cười đến cứng cả mặt.

Anh ta không dám nói thật với Tô Lương, lúc trước bọn họ chiến đấu ở Xà quật, cũng chỉ có những nhân tài nằm trong đội ngũ cường hãn nhất với có tư cách tiếp nhận “huấn luyện cơ giáp” mà thực chất là “chịu đòn” do Lục Thái Phàn hướng dẫn. Nhưng phàm là cứ kẻ nào tránh được trong chốc lát thì đại giới phải trả sau đó chính là bầm dập cả người, phải tới khoang y tế trị liệu nguyên ngày.

Mà khi đối mặt với nhóm Độc xà bị đánh đến kêu cha gọi mẹ kia, Xà chủ vĩnh viễn chỉ lạnh mặt nói đúng một câu.

“Quá yếu.”

Lúc nào anh ấy cũng lạnh lùng đánh giá như vậy.

Nhưng hôm nay chính miệng vị lão đại lạnh lùng kia lại chủ động nói muốn dạy cơ giáp cho người khác, hơn nữa, đối tượng dạy dỗ còn là Beta chưa từng trải qua bất kỳ huấn luyện gì, cũng không có cơ sở gì cả. Nghĩ đến quân phục chiến đấu nồng đậm tin tức tố của Alpha ở Mịch viên lúc trước, Tiết Ngân Hoàn cảm thấy mình đã mò ra chân tướng rồi.

Đây chính là nhà cũ bén lửa trong truyền thuyết phải không?

Đến chiến binh Độc xà trẻ trung lại đơn thuần như anh ta cũng còn thấy lạ…..

Một Tô Lương không hề biết chuyện cứ như vậy đi theo một Tiết Ngân Hoàn ánh mắt bỗng sắc bén hẳn lên mà bước vào khu vực kia của biệt viện, dọc đường còn phải đi qua vô số cửa kiểm tra an ninh. Nơi này là một sân huấn luyện cơ giáp được phòng thủ nghiêm ngặt.

Ngay khi bước vào sân huấn luyện, Tô Lương bất giác thở nhẹ lại.

Nơi đây hình như ngay cả không khí cũng không giống bên ngoài. Trong không khí tràn ngập một hơi thở kim loại nhàn nhạt, thảm thực vật tươi tốt cũng được thay thế bằng một bề mặt phẳng và cứng.

Trước mắt họ là một quảng trường khổng lồ, một mái vòm màu trắng nhạt trải dài trên nền xám có kích thước bằng hơn mười sân bóng đá. Hệ thống đèn cũng chưa được bật hết, chỉ có một dãy đèn ở rìa quảng trường. Chùm tia sáng trắng xanh chiếu thẳng xuống, rọi thẳng vào một cơ giáp đang đứng trầm mặc sừng sững.

Một cỗ máy nhân tạo thật lớn đứng đó, vừa nhìn qua, Tô Lương không khỏi hít sâu một hơi.

Cơ giáp này……hình như hoàn toàn không giống những cơ giáp cậu từng thấy trong trường học.

Cơ giáp của Đại học Tinh Xuyên có thể nói là loại cao cấp nhất Liên bang Địa cầu rồi, nhưng so với những cơ giáp đã từng lên chiến trường thì những cơ giáp ngăn nắp hoa lệ đó quả thực chỉ giống như những món đồ chơi.

Tô Lương thừa nhận, hình ảnh trước mắt đã vượt quá trí tưởng tượng của cậu rồi.

Khi nói chuyện, thái độ của Tị tiên sinh quá bình tĩnh và nhẹ nhàng, vốn Tô Lương cho rằng đãi ngộ tốt nhất cho cậu sẽ là một cơ giáp đã xuất ngũ hoặc dùng cho huấn luyện, nhưng hôm nay nhìn thái độ của Tiết Ngân Hoàn, có vẻ như…..có vẻ như cậu có thể học tập với một cơ giáp chân chính?!

“Để tôi xem xem, ờm, thời gian này không có đợt huấn luyện nào cả, cho nên chúng tôi đều sẽ không tới đây, cơ giáp chuẩn bị cho cậu kia chắc đã được khởi động rồi đó, cậu chỉ cần xem tín hiệu đèn hiển thị là được, màu xanh lục chính là cơ giáp đã được điều chỉnh thử xong…..”

Tiết Ngân Hoàn vừa lầm bầm vừa tìm cơ giáp đã chuẩn bị cho Tô Lương, nhưng anh ta tìm một vòng mà vẫn không thấy cơ giáp đã chuẩn bị sẵn cho cậu.

“Ơ? Sao thế nhỉ…..”

Ngay khi Tiết Ngân Hoàn đang buồn bực, mặt đất bỗng nhiên hơi hơi chấn động.

“Phanh!!!”

“Phanh!!!”

……

Đi kèm với âm thanh va chạm của kim loại giòn giã, sân huấn luyện vốn chỉ có ánh sáng yếu ớt ngay lập tức đèn đuốc sáng trưng, sáng như tuyết.

Đèn vàng hiển thị trên mặt đất dần biến thành màu đỏ, nhìn dọc theo luồng đèn, chỉ thấy cánh cửa kim loại khổng lồ ở cuối sân huấn luyện có ghi "Cấm lại gần" đang kêu ong ong và mở ra hai bên.

Một thân ảnh thật lớn, màu đen nhánh, thậm chí trông còn hơi đáng sợ.

Cơ giáp khổng lồ màu đen giống như ác thú từ vực sâu thức tỉnh, hơi thở lành lạnh bước tới gần Tô Lương.

“Ma….Ma Hầu La Già……”

Tiết Ngân Hoàn không động đậy nổi.

Anh ta dại ra nhìn bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, chân hơi mềm ra.

Dù đã đi theo con quái vật trước mặt không biết bao nhiêu lần trên chiến trường, nhưng đã lâu không gặp, lại đột nhiên nhìn thấy "nó", sức mạnh tinh thần bạo ngược còn tàn lưu trên cơ giáp vẫn đè nặng lên khiến sắc mặt Tiết Ngân Hoàn trắng bệch.

“Ma Hầu La Già?”

So với Tiết Ngân Hoàn, Tô Lương – kẻ dốt đặc cán mai trong lĩnh vực này – còn có vẻ vững vàng hơn rất nhiều. Cậu bối rối lặp lại.

Tuy cậu cũng cảm giác được cơ giáp trước mặt này khác với tất cả các cơ giáp trước đây cậu từng thấy, nó ẩn chứa một khí thế đặc thù rất khó tả, một loại khí thế có thể khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng.

Nhưng ngược lại…..cậu chỉ cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.

Rất đẹp, rất ngầu.

Đây là suy nghĩ đầu tiên khi cậu trông thấy cơ giáp.

Bề mặt của cơ giáp vẫn còn mang nhiều dấu vết từ những cuộc chiến trong quá khứ, và hình dạng của nó cũng khác với những cơ giáp thông thường, nhìn sơ qua là có thể nhận ra, đây là một cỗ máy chiến tranh được thiết kế hoàn toàn vì mục đích gϊếŧ chóc.

Nghiêm khắc mà nói, nó không hề mang lại mỹ cảm.

Nhưng không hiểu sao Tô Lương vẫn cảm thấy nó rất đẹp.

Rất sắc bén, rất lạnh lùng, mà loại khí chất này không hiểu sao lại trùng với hình bóng người đàn ông ấy trong tâm trí cậu. Và gần như khi Tô Lương vừa nghĩ tới đó, cơ giáp đen nhánh đã dừng trước mặt cậu.

Cửa khoang cơ giáp chậm rãi mở ra, một bóng người cao gầy nhảy xuống, dừng trước mặt Tô Lương.

“Tị tiên sinh!”

Dù trong lòng đã lờ mờ nhận ra, nhưng khi trông thấy Tị tiên sinh nhảy từ trong cơ giáp đen huyền kia xuống, cậu vẫn cực kỳ kinh hỉ.

“Đây là Ma Hầu La Già.”

Lục Thái Phàn rũ mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh giới thiệu tên cơ giáp của mình với cậu.

“Nó là cơ giáp của ta.”

Anh nói.

“Chúng ta sẽ dùng nó làm mẫu cho buổi học hôm nay.”

Nghe người đàn ông nói, mắt Tô Lương sáng lên.

“Thật sao? Vậy tốt quá, nó rất đẹp, à, ý em là…..nó rất ngầu!”

Mặt Tô Lương thậm chí còn đỏ dần lên vì hưng phấn.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt khi trông thấy Ma Hầu La Già, Tô Lương cảm thấy mình hoàn toàn luân hãm, mấy cơ giáp ngăn nắp xinh đẹp thực sự chỉ giống như món đồ chơi mà thôi! Một người đàn ông thực thụ tuyệt đối chỉ cần Ma Hầu La Già!

Thiếu niên Beta đang chìm trong niềm vui sướиɠ, hoàn toàn say sưa với cỗ máy gϊếŧ người máu lạnh trước mặt này, tự nhiên hoàn toàn không nhớ được vẻ mặt kinh hãi của chiến binh Độc xà bên cạnh.

Ma Hầu La Già!

Ma Hầu La Già mà phải dùng làm cơ giáp học tập?!

Tiết Ngân Hoàn đứng sau Tô Lương, quả thực muốn thét chói tai rồi.

Nó chính là cơ giáp bổn mạng của Lục Thái Phàn – cũng chỉ có các nhân tài trong Xà quật mới biết cơ giáp bổn mạng của Xà chủ không phải là cơ giáp đơn thuần đẹp đẽ hiệu suất cao như các bản tin hay đưa. Cơ giáp đen như mực này chính là quái vật đáng sợ nhất.

Mà cơ giáp bổn mạng luôn có một ý nghĩa vô cùng đặc thù với từng chiến binh.

Mỗi một linh kiện của cơ giáp bổn mạng đều do chủ nhân của nó tự mình định chế, thậm chí ngoại hình của nó cũng được thiết kế tỉ mỉ, mà nói nghiêm khắc thì người thiết kế ra nó cũng không phải nhân loại, mà chính là bản thân cơ giáp đó – cơ giáp bổn mạng yêu cầu phải hoàn toàn phù hợp với tinh thần lực của người điều khiển nó, bởi vậy, theo một ý nghĩa nào đó, ngoại hình của cơ giáp cũng chính là biểu hiện vẻ ngoài của tinh thần lực của người điều khiển nó.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà cơ giáp bổn mạng cũng cùng cấp với người điều khiển nó. Nó chính là một vật chứa linh hồn khác ngoài cơ thể của chủ nhân.

Đừng nói người thường, cho dù là bạn bè thân thiết nhất cũng không thể tiến vào bên trong cơ giáp bản mệnh của một chiến binh.

Trừ phi người kia là…..

Đối lập với Tiết Ngân Hoàn đang khϊếp sợ, biểu hiện của Lục Thái Phàn lúc này vô cùng tự nhiên.

“Vì tinh thần lực hiện tại của cậu không đủ, nếu tùy tiện dùng cơ giáp khác sẽ rất dễ bị thương. Ma Hầu La Già là cơ giáp quen thuộc nhất của ta, có thể hạ mức nguy hiểm xuống cấp thấp nhất.”

Chủ nhân Xà quật rất nghiêm túc giải thích với Tô Lương.

Anh nói rất tự nhiên, Tô Lương cũng vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ có Tiết Ngân Hoàn ngơ ngác nhìn hai người trước mặt, một hồi lâu sau, anh ta mới vô cùng hoài nghi mà đăng lên diễn đàn của nhóm chiến binh.

[Các người cảm thấy ở tình huống nào thì người ta mới để người khác chạm vào cơ giáp bổn mạng của mình?]

Rất nhanh đã có người liên tục rep Tiết Ngân Hoàn.

[Chờ sau khi tôi chết, khi các người an táng chắc sẽ khó tránh khỏi đυ.ng chạm vào a Đường của tôi.]

[Không, tôi thà chiến đấu với dạ xoa ngoài vũ trụ rồi nổ tan thành từng mảnh cũng không muốn ai động vào nó!]

[Đúng thế, dù các người có chạm vào mông tôi, nhưng không được phép chạm vào cơ giáp bổn mạng của tôi!]

[Nhưng bình thường, trừ Omega của mình ra chắc sẽ chẳng ai chạm vào cơ giáp bổn mạng của mình đâu.....]

[Mẹ, bọn tôi biết ông có Omega rồi, biến nhanh đi, đừng có khoe khoang!]

[Nếu tôi có Omega thì cũng sẽ đưa cậu ấy vào trong cơ giáp! Hí hí, khi tinh thần lực chồng lên nhau, cảm giác kia, hí hí hí…..]

[Ờ đúng, nhưng vấn đề là ông phải có Omega trước đã.]

[Câm đê.]

[Thực ra cũng không cần Omega đâu, chỉ cần là bà xã của tôi, vậy thì em ấy muốn đùa giỡn cơ giáp bổn mạng của tôi thế nào tôi cũng không có ý kiến.]

[Nói cứ như ông có bà xã rồi không bằng.]

[Ai đánh thuế ước mơ đâu.....]

Thấy đám độc xà kia dần dần lạc đề sang buôn chuyện linh tinh, Tiết Ngân Hoàn yên lặng tắt máy.

Tốt quá, thế giới này vẫn bình thường, chưa điên.

Là do anh ta không biết gì nên bị lão đại nhà mình nhét cẩu lương đầy miệng thôi.

Tô Lương cũng không phát hiện Tiết Ngân Hoàn rời khỏi từ lúc nào.

Vì lúc này cậu không có nhiều thời gian để nghĩ đến những chuyện khác. Không hổ là Cơ giáp sư cấp bậc cao nhất, khi Tị tiên sinh giới thiệu về máy móc, phương pháp được sử dụng hoàn toàn khác với phương pháp của giáo viên cơ khí cao cấp của Đại học Tinh Xuyên. Tại Đại học Tinh Xuyên, một sinh viên cơ khí đủ tiêu chuẩn phải trải qua ba học kỳ học lý thuyết và vượt qua kỳ thi mới được đào tạo thực hành.

Mà trong hai tháng đầu tiên của khóa đào tạo thực hành, tất cả những gì họ có thể làm là leo lên và leo xuống cơ giáp, phải đảm bảo rằng họ đã quen thuộc với mọi thiết bị và bộ phận của cơ giáp, cuối cùng mới đủ tiêu chuẩn để vào bên trong.

Nhưng tất cả đều không giống như chỗ này của Tị tiên sinh, sau khi cực kỳ tùy ý giới thiệu một chút về cơ sở của cơ giáp, Tị tiên sinh bỗng vươn tay ôm eo Tô Lương.

“…..Phần còn lại để chính cậu làm quen với cơ giáp là được.”

Lời còn chưa dứt, Tô Lương đã cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng.

Thân thủ của người đàn ông cao lớn ấy cực kỳ tốt, anh lập tức đưa Tô Lương vào khoang điều khiển. Cảm ứng được chủ nhân đã quay lại, cửa khoang cơ giáp trơn nhẵn liền đóng kín. Khoang điều khiển lập tức trở nên tối tăm, chỉ còn ánh sáng lập lòe từ những thiết bị vô cùng phức tạp là nguồn sáng duy nhất.

Tô Lương phải thừa nhận, có thể tiến vào bên trong một cơ giáp là mơ ước bấy lâu nay của cậu, cậu vô cùng hưng phấn, đồng thời còn hơi hoảng.

So với ngoại hình vô cùng to lớn thì khoang điều khiển của Ma Hầu La Già lại không quá rộng rãi, nhưng bàn điều khiển lại phức tạp hơn rất nhiều so với cơ giáp dạy học ở trường.

Hơn nữa…..

“Xin thứ lỗi, Tị tiên sinh, tiếp theo em phải làm gì……em….nên ngồi đâu?”

Tô Lương nhìn trước bàn điều khiển chỉ có duy nhất một vị trí, có hơi há hốc miệng.

Cơ giáp dạy học hay cơ giáp dân dụng thông thường đều sẽ có hai chỗ ngồi.

Nhưng Ma Hầu La Già là cơ giáp chiến đấu chân chính, hơn nữa còn là cơ giáp bổn mạng của Xà chủ, nó chỉ có một chỗ ngồi.

“Ngồi đây.”

Lục Thái Phàn đã ngồi vững vàng trên ghế điêu khiển, sau đó anh nhìn thoáng qua thiếu niên vẫn đang bất an bên cạnh, liền duỗi tay kéo cậu ngồi trên đầu gối mình.