Chương 23: .

100 kim tệ, nghe có vẻ nhiều, nhưng người chơi nào đứng đây xếp hàng mà không nạp tiền? Kachino đắt như vậy, tiền kiếm được trong game còn không đủ mua một viên!

Vì vậy, rất khó tìm được người chịu bán chỗ.

Thấy đã 6 giờ rưỡi rồi, gian hàng của Selena đã mở cửa, mà bọn họ vẫn chưa tìm được người chịu bán chỗ, Lương Phong sốt ruột, anh ta còn phải đi bắt con sói bạc đó nữa!

“Lũ vô dụng, không biết chọn người dễ bắt nạt à? Mua một chỗ khó khăn vậy sao?”

Anh ta tùy tiện kéo một người trong đội tiếp tục xếp hàng ở vị trí của mình, rồi dẫn hai người còn lại đi dọc theo hàng người về phía trước, vừa đi vừa quan sát trang phục của từng người trong hàng.

Cuối cùng, anh ta nhìn chằm chằm vào một người chơi dáng người nhỏ bé, vẫn mặc bộ đồ vải thô mà hệ thống tặng khi vào game.

Đó là một nam Pháp sư loài người.

Trông có vẻ dễ bắt nạt đấy.

“Này, cái chỗ này bán cho tôi thế nào? Tôi trả 50 kim tệ!” Lương Phong chẳng hề khách khí vỗ vai nam Pháp sư, lớn tiếng nói.

Giọng hắn ta vốn đã to, lúc này lại càng cố ý không che giấu, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Rất nhanh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn ta.

Lương Phong chẳng hề bận tâm, ngược lại còn đắc ý hất cằm lên, hắn ta rất thích thú cảm giác được mọi người chú ý như vậy.

Pháp sư nhỏ bị vỗ vai giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên. Cậu bé quay đầu nhìn Lương Phong, vừa lùi lại hai bước vừa lắc đầu vội vàng nói: “Không, không bán!”

“Sao, quá ít à? Thế 100 kim tệ!” Lương Phong lại nói.

“Tôi muốn mua Kachino!” Chỗ của cậu bé đứng rất gần phía trước, chắc chắn là mua được.

Mặc Lâm nhìn số kim tệ anh trai vừa gửi trong túi, âm thầm siết chặt nắm tay, nhất định cậu bé sẽ hoàn thành nhiệm vụ anh trai giao phó! Anh trai nói chỉ cần mua được Kachino, sau này sẽ dẫn cậu bé cùng chơi game!

“Cậu mới cấp mấy mà mua Kachino?” Lương Phong chế giễu nhìn Pháp sư nhỏ, vẻ mặt khinh thường.

Mặc Lâm bĩu môi, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn ta nữa.

Tên này thật đáng ghét.

Lát nữa bảo anh trai đánh hắn.

“Thái độ gì đấy, dám không để ý đến tôi?!” Bị một Pháp sư nhỏ mặc đồ Tân Thủ lơ đẹp, trong lòng Lương Phong rất bất mãn, lập tức khó chịu đẩy vai Mặc Lâm.

Lực tay hắn ta không mạnh, nhưng Mặc Lâm mới vào game, chỉ mới lên cấp 2, thuộc tính quá thấp, hơn nữa, cậu cũng không ngờ Lương Phong lại đột nhiên ra tay, không kịp đề phòng bị đẩy lùi mấy bước, tiếp theo lại không may vấp phải hòn đá...

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Mặc Lâm bị người ta đẩy ngã xuống đất.

Cậu ngẩn người trên mặt đất vài giây, như thể bị dọa ngốc.

Tuy Lương Phong cũng giật mình, nhưng không để trong lòng. Thấy chỗ Pháp sư nhỏ đang xếp hàng bị bỏ trống, hắn ta liền không khách khí chen vào.

Nhìn xem, chẳng tốn một đồng kim tệ nào!

Lương Phong vươn cổ nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện, hóa ra chẳng biết từ lúc nào, phía trước hắn ta chỉ còn hơn hai mươi người nữa.

Sắp mua được Kachino rồi!

Chờ mua được Kachino, sẽ đi bắt con sói bạc kia haha!

Khóe miệng Lương Phong nhếch lên, nụ cười rạng rỡ nở trên mặt, nhưng ngay sau đó, một giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở rõ ràng vang lên: “Tên xấu xa, tôi sẽ bảo anh trai tôi đánh anh!”

Lương Phong cúi đầu, thấy Pháp sư nhỏ đang nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đầy căm phẫn nhìn mình.