Chương 22: .

Mặc Ngân có 3 viên Kachino đỏ, An Nhiên có 2 viên. Bắt đầu từ Mặc Ngân, mỗi người cho ăn một viên, rất nhanh, chỉ còn lại một viên trong tay Mặc Ngân.

Mặc Ngân cúi đầu nhìn viên Kachino trong tay, rồi quay sang quan sát con sói bạc vài lần.

Vài giây sau, anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh sói bạc, vừa đặt viên Kachino trước mặt sói bạc, vừa nhỏ giọng nói: “Đi theo tôi, tôi sẽ đưa cậu lên ngai vàng.”

Đang ăn ngon lành thì đột nhiên nghe thấy câu này, sói bạc dừng lại một chút, sau đó ăn càng ngon lành hơn.

[Chúc mừng bạn đã bắt thành công linh thú cấp A ‘Sói bạc’, vui lòng đến giao diện linh thú để xem thông tin chi tiết.]

Sói bạc ăn xong miếng Kachino cuối cùng, bên tai Mặc Ngân cũng vang lên âm thanh hệ thống quen thuộc.

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, đưa tay xoa đầu sói bạc, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì khác, chỉ quay sang nói với đồng đội: “Thành công rồi.”

“Chúc mừng đội trưởng!”

“Đội trưởng đỉnh quá!”

“Tôi có thể sờ nó không?”

“Đánh phó bản trước đã, lấy first kill rồi hãy nói.”

Nói xong, cả nhóm đi về phía sâu hơn trong rừng.

Ở một nơi khác, đội Lương Phong đang đi về phía làng Tân Thủ, tất cả bọn họ đều chỉ mới cấp 11, cày quái ở khu vực quái cấp 13 sẽ thoải mái hơn.

Làng Weipa được bao quanh bởi núi non, khu vực quái cũng khá nhiều, chỉ riêng khu vực quái cấp 13 đã có không dưới 5 khu.

Nhưng 5 khu vực quái này ở rất gần nhau, đều ở gần ba thung lũng liền kề, đội Lương Phong tùy tiện chọn một khu vực quái ít người, định bụng cứ thế qua đêm luôn.

“Sau này mỗi ngày đều mua Kachino, tích góp nhiều một chút.”

“Con sói bạc đó, lần sau tiếp tục đi bắt nó, tôi không tin không bắt được!”

“Nhưng lỡ như đã bị người khác bắt rồi thì sao?”

“Mẹ kiếp ai dám, không biết đến trước đến sau à?”

“…”

Cả nhóm vừa treo máy vừa trò chuyện, bọn họ vẫn còn ấm ức về chuyện vừa xảy ra. Nhưng đánh một lúc, bọn họ phát hiện, người trong khu vực quái ngày càng ít.

“Chuyện gì vậy, không ai lên cấp nữa à?”

“Không biết, sao thế nhỉ?”

“Lên diễn đàn xem đi, Selena lại bày hàng rồi! Cô ấy đang bán Kachino!”

“Cái gì?!”

Lần này, địa điểm Vưu Khả Mộng chọn để bày hàng là một sườn đồi nhỏ.

Gần sườn đồi không có quái, mặt đất phủ đầy cỏ xanh, có những bông hoa nhỏ nở rộ, trải tấm vải hoa ra, đặt bánh ngọt lên, trông giống như đi dã ngoại vậy.

Sườn đồi nhỏ này nằm ngay trong một thung lũng, bên cạnh là khu vực quái cấp 13. Sau một ngày, cấp độ của người chơi hầu hết đều nằm trong khoảng từ 11 đến 14, đương nhiên khu vực quái cấp 13 là nơi được lựa chọn nhiều nhất để treo máy.

Nơi nào có người thì nơi đó có buôn bán, bày hàng dĩ nhiên phải chọn nơi đông người nhất.

Vưu Khả Mộng đã bày xong hàng, nhưng không vội mở bán, cô viết giờ mở cửa là 6 giờ rưỡi, và giá bán: mỗi viên Kachino 7 kim tệ lên tấm biển gỗ nhỏ.

Rẻ hơn 1 kim tệ so với trong cửa hàng bách hóa.

Hơn nữa còn có thể chọn màu sắc.

Chỉ cần đã mở hệ thống linh sủng, hoặc đã thử qua Kachino, người chơi nào cũng không thể cưỡng lại điều này. Khi đội Lương Phong nghe tin chạy đến, trước tấm vải hoa đã xếp hàng dài, còn rồng rắn uốn lượn hai vòng.

Nhìn thấy tình hình này, mấy người bọn họ đều cảm thấy lạnh sống lưng, đến lượt bọn họ thì chắc là hết hàng rồi nhỉ?

Lương Phong xếp hàng cuối, nghiến răng nghiến lợi dặn dò đồng đội: “Mấy cậu đi lên phía trước tìm người mua chỗ, có thể trả giá cao nhất là 100 kim tệ!”