Chương 97

“Sao lại là anh?”

Ninh Gia Dật khϊếp sợ nhìn Tô Lương trước mặt mình.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu ta là, sau khi trở thành Xà chủ phu nhân, Tô Lương làm tất cả những trò hề này chỉ để trêu đùa mình.

Nhưng mà…..

Sao Tô Lương và Độc xà kia lại nhắc đến chuyện tuyến thể?

Vì sao cậu ta nghe câu nói của Tô Lương lại thấy hơi quen quen?

Lúng túng, rụt rè, khϊếp đảm, các loại cảm xúc trộn lẫn với nhau khiến Ninh Gia Dật hơi hoảng, cậu ta vô thức muốn biện giải, nhưng trong nháy mắt đối diện với ánh mắt Tô Lương, Ninh tiểu thiếu gia trước nay luôn ương ngạnh bỗng như bị ai đó bóp chặt yết hầu, không thể nói nên lời.

Thân thể cậu ta run rẩy.

Mồ hôi lạnh ứa ra.

Cảm giác khuất phục theo bản năng xuất hiện từ sâu trong tâm hồn.

“Tôi….tôi…..”

Đại não Ninh Gia Dật trống rỗng, cổ họng run rẩy, nhưng không sao thốt nên lời.

Bắt đầu từ việc Ninh Gia Dật bị bắt, khi nhóm quyền quý còn chưa nhận ra thì việc Ninh gia đã bị bao vây tiễu trừ đâu vào đấy hết cả rồi.

Mấy ngày sau, Tô Lương lại đến căn cứ những người sống sót của nông trường N.

Đi qua khu vực an ninh được canh gác nghiêm ngặt, phía sau cổng kiểm soát phức tạp là khu y tế đặc biệt im lặng.

Ở một phòng bệnh riêng biệt, Tô Lương lặng lẽ ngồi bên giường bệnh, vươn tay nắm lấy tay một cô gái vô cùng gầy yếu.

Thiếu nữ không lâu trước đó còn vô tri vô giác, giờ bỗng nhiên hơi hơi nâng đầu, thẳng tắp ngồi trên giường.

Trước giường cô có một vài ngoại tinh nhân thân mình thon dài, mặc trường bào đen nhánh.

Thẩm phán ngoại tinh nhân đến từ tòa án ngoại tinh đang vươn xúc tu thon dài về phía Vô danh, tỉ mỉ cảm nhận ký ức của cô. Chỉ vài phút sau, người ngoại tinh đột nhiên co rút xúc tu lại, đồng thời, trên một mảnh da nhỏ bên ngoài áo choàng xuất hiện vô số vằn vện màu sắc rực rỡ, nhãn cầu trên đầu cũng càng lúc càng mở rộng ra, nhìn có vẻ vô cùng quái dị.

Thấy biến hóa của thẩm phán ngoại tinh, Tô Lương rõ ràng cảm thấy thân thể cô gái hơi cứng lại, cậu vội vàng lại gần khẽ giải thích với Vô danh: “Đừng lo lắng, chức vị thẩm phán ngoại tinh đa phần luôn do những người của phái trung lập đảm nhiệm, xúc tu của họ có thể cảm nhận được ký ức của người địa cầu, khi họ cảm thấy phẫn nộ cực đoan đều sẽ biến hóa như vậy.”

Thực hiển nhiên, tất cả những chuyện xảy ra ở nông trường N đã khiến thẩm phán ngoại tinh trước nay luôn bình tĩnh lý trí cũng cảm thấy phẫn nộ.

Để nghênh đón thẩm phán ngoại tinh tự mình tới điều tra, Tô Lương cũng đã chuẩn bị rất nhiều. Cảm ơn trời đất, cuối cùng công lao thức đêm tìm hiểu của cậu cũng không lãng phí, sau khi nghe cậu giải thích xong, Vô danh đã an tĩnh lại.

Sau khi vài ngoại tinh nhân thăm dò ký ức của Vô danh thì bắt đầu nhỏ giọng nói gì đó với nhau. Sau đó, họ hơi gật đầu với Tô Lương rồi xếp thành một hàng rời khỏi phòng bệnh của thiếu nữ.

Thu thập toàn bộ chứng cứ xong, chúng sẽ trở về ngoại tinh, hơn nữa còn triệu tập bộ tộc “Ninh gia” của Liên bang Địa cầu ra tòa.

Dù luôn miệng an ủi Vô danh hết thảy đều thuận lợi, nhưng nhìn theo bóng họ rời đi, Tô Lương vẫn hơi thấp thỏm.

Tòa án ngoại tinh triệu tập cùng nhóm thẩm phán tự mình tới đã chứng minh Ninh gia sẽ bị đưa ra công lý rồi chịu hình phạt nghiêm khắc nhất. Nhưng chỉ cần một ngày chưa công bố kết quả, Tô Lương vẫn cảm thấy như một tảng đá lớn đang đè trên ngực mình.

Bằng chứng từ ký ức của Vô danh có thực sự đủ không?

Liệu những kẻ ở nông trường vô cùng am hiểu hủy diệt chứng cớ kia có thể bị tóm gọn hết không?

Ninh gia…..đã cắm rễ rất sâu vào toàn bộ những gia tộc đứng đầu của Liên bang Địa cầu thực sự sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn sao?

Vô số nghi vấn cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Tô Lương khiến cậu khó mà thả lỏng.

Cậu đi theo thẩm phán ra cửa, vừa đi ra ngoài, thiếu niên liền cảm thấy một hơi thở quen thuộc.

“*&……¥%D$……”

Xà chủ đang mặc chế phục, lạnh lùng chào hỏi thẩm phán ngoại tinh, anh đang nói chuyện với họ vài câu, chính là đang xác nhận việc thu thập bằng chứng thông qua ký ức.

Nhưng chỉ một giây sau, Tô Lương liền trông thấy anh hành lễ với thẩm phán ngoại tinh rồi xoay người bước tới trước mặt mình.

"Anh vẫn còn một số chi tiết cần xác nhận với thẩm phán. Em đợi anh ở đây một lát được không?"

Xà chủ nói với Tô Lương.

“Vâng. Không cần quan tâm tới em, quan trọng là lần này phải để thẩm phán có đầy đủ bằng chứng mới được….”

Tô Lương vừa nói vừa gật đầu, nói được một nửa, cậu đột nhiên dừng lại, kinh ngạc liếc nhìn Lục Thái Phàn.

Ngay vừa rồi, rõ ràng cậu cảm nhận được lòng bàn tay mình bị cọ nhè nhẹ.

“Vậy lát nữa gặp.”

Không chờ Tô Lương phản ứng, Lục Thái Phàn một lần nữa trở lại gương mặt lạnh lùng.

Anh quay người bước nhanh về phía những thẩm phán ngoại tinh kia, trong bầu không khí vô cùng nghiêm túc, thẩm phán và Xà chủ cùng biến mất bên ngoài cánh cửa kim loại dưới sự hộ tống của rất nhiều quan viên và Độc xà.

Tô Lương vẫn đứng im tại chỗ trong chốc lát.

Sau khi người nọ rời đi, thiếu niên không kìm lòng được liếc nhìn lòng bàn tay mình.

Luôn cảm thấy…..nơi vừa bị Alpha ấy chạm vào vẫn còn ngứa ngáy.

“A Tô…..”

Sau lưng Tô Lương vang lên tiếng Vô danh gọi, có hơi hoảng sợ.

Tô Lương lập tức hồi thần.

“Sao thế?”

Cậu bước nhanh về phía phòng bệnh, sau đó liền thấy Vô danh đang ngẩng đầu, thấp thỏm hỏi mình:

“Tôi, tôi đã làm tốt chưa? Những người đó, có nhận được, chứng cứ mà mọi người nói không? Những người xấu, đều sẽ chết, phải không?”

Cô gái này vẫn chưa hồi phục hoàn toàn khả năng nói chuyện, cô lắp bắp, cố gắng diễn đạt ý mình, giọng điệu đầy lo lắng.

Tô Lương lập tức mỉm cười với cô gái, còn đưa tay ra xoa nhẹ đầu cô.

“Cô đã làm rất tốt.”

Tô Lương nghiêm túc nói với cô.

"Ký ức của cô sẽ là chứng cớ rất quan trọng. Mọi người của Ninh gia và nông trường sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng. Cô thực sự đã làm rất tốt."

“Thật sao?? Ừm, vậy tôi cũng rất vui…..”

Vô danh nói, giọng điệu bỗng thấp xuống.

Việc cô tỉnh lại đã là một kỳ tích, vừa rồi thẩm phán ngoại tinh đã dùng một phương pháp đặc biệt để trích xuất ký ức của cô làm bằng chứng, sau một loạt các thủ tục thì Vô danh đã cạn kiệt sức lực rồi.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tô Lương, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tô Lương đứng bên giường, nhìn khuôn mặt gầy gò đang ngủ say của Vô danh thật lâu, ánh mắt dần ảm đạm.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt Tô Lương đã biến mất.

Cậu nhấp vào thiết bị đầu cuối cá nhân của mình và kiểm tra lại danh sách những người trong Ninh gia đã bị bắt giữ.

Phía sau cái tên "Ninh Đường Sinh" vẫn treo dòng chữ chói lọi [Nhiệm vụ chưa hoàn thành].

Vẻ mặt Tô Lương lạnh băng.

Đúng vậy, Xà quật đang nhanh chóng quét sạch những thế lực tàn lưu của Ninh gia, chuyện xử lý nông trường cũng đang diễn ra thuận lợi dưới sự can thiệp của tòa án ngoại tinh và phê chuẩn của Đại thống lĩnh, nhưng kẻ có địa vị vô cùng quan trọng ở nông trường – Ninh Đường Sinh – lại vô cùng giảo hoạt, gần như bị truy bắt cùng một lúc với Ninh Gia Dật, nhưng y đã nhanh chóng lẩn trốn.

Độc xà đang từng bước siết chặt vòng vây, nhưng kẻ đó không hề lộ diện.

“Nghĩ gì vậy?”

Giọng nói từ tính cùng tin tức tố quen thuộc vây quanh, Tô Lương nghiêng đầu, phát hiện Lục Thái Phàn đã quay trở lại.

Tô Lương ngạc nhiên mở to mắt.

“Nhanh vậy hả anh?”

Cậu hỏi.

Xét cho cùng, việc các thẩm phán ngoại tinh xuất hiện cũng không phải là một vấn đề tầm thường, theo logic mà nói, Xà chủ nên dành nhiều thời gian hơn cho họ mới đúng.

"Tất cả các bằng chứng có thể đệ trình đã được đệ trình rồi. Tiết Ngân Hoàn và Hắc Mạn Ba có thể giải quyết phần còn lại thay anh."

Thấy Tô Lương ngạc nhiên, Lục Thái Phàn giải thích.

Dừng một chút, người đàn ông ấy rũ mắt, nhìn Tô Lương chăm chú.

“Anh đã nói với họ, chứng ỷ lại tin tức tố của anh phát tác, không thể rời khỏi Omega của mình quá lâu. Họ tỏ vẻ vô cùng thông cảm.”

Giọng anh trầm thấp, khoảng cách với Tô Lương càng ngày càng gần.

“Chứng ỷ lại tin tức tố của anh…..”

Nghe anh thản nhiên nói, Tô Lương thực không biết dùng vẻ mặt gì mới ổn.

Tuy Lục Thái Phàn cứ nói vậy, nhưng thực ra Tô Lương hiểu rất rõ, chứng ỷ lại tin tức tố của anh ấy nhỏ tới mức có thể coi như không có.

Sở dĩ anh trở lại nhanh như vậy đơn giản là vì lo lắng Tô Lương sẽ không thể rời khỏi mình quá lâu thôi – dù đã qua mấy ngày, nhưng hiển nhiên, những mặt trái khi sử dụng phương pháp cộng hưởng tinh thần lực mà Tô Lương biểu hiện ban đầu quả thực đã dọa vị Xà chủ thân kinh bách chiến, trải qua vô số sóng gió này rồi.

“Chứng ỷ lại tin tức tố của anh làm sao cơ?” Lục Thái Phàn ghé sát vào Tô Lương, hôn hôn lên thái dương bạn lữ của mình, “Có phải em sẽ trị liệu cho anh không?”

Trị liệu gì đó…..

Thực ra mấy ngày nay người chân chính được trị liệu là mình mới đúng.

Tô Lương nghĩ.

Nhớ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, Tô Lương đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình nhanh hơn một chút.

Im lặng một lát, ánh mắt Tô Lương hơi lóe lên, cậu quay đầu, không nhìn Lục Thái Phàn.

“Có thể ạ.” Cậu cắn môi, mặt đỏ tưng bừng, đáp lại một tiếng nhỏ như muỗi kêu, “Nếu anh cần, em, em có thể giúp anh giải tỏa.”

Vừa dứt lời, Tô Lương rõ ràng cảm nhận được thân mình Lục Thái Phàn hơi khựng lại.

Hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo cũng dần lan tỏa khắp khu điều trị.

Lục Thái Phàn không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Trước đây Omega luôn e dè và thụ động trước sự thân thiết của anh, mà anh cũng đã quen với điều đó từ lâu.

Nhưng vừa rồi…..câu trả lời ấy gần như là một lời mời.

Đôi mắt Xà chủ bỗng tối sầm lại.

"Bé Lương, em có biết mình đang nói gì không?"

Giọng nói của người đàn ông đang vô cùng khắc chế.

Anh nâng cằm Tô Lương, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Hơi thở Tô Lương hơi dồn dập.

“Em nói….có thể ạ.”

Tuy ngượng ngùng, nhưng thiếu niên vẫn thẳng thắn đáp lại. Cậu gần như cảm nhận được ánh sáng trong mắt Lục Thái Phàn khi bản thân nói “có thể” – như thể quái vật trông thấy con mồi.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng của thanh niên mặt búp bê nào đó vang lên bên kia cánh cửa kim loại. Đó là Tiết Ngân Hoàn đang hỏi hộ vệ: “….Xà chủ đại nhân còn ở bên trong không?”

“Vài phút trước Xà chủ đại nhân vừa tiến vào khu trị liệu. Tôi nghĩ ngài ấy còn chưa đi.”

Hộ vệ nhìn nhìn ký lục rồi vô cùng nghiêm túc trả lời Tiết Ngân Hoàn.

“Thế thì tốt rồi!” Tiết Ngân Hoàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó chứng thực rồi tiến vào khu trị liệu.

Nhưng cả khu trị liệu chỉ có mỗi thiếu nữ đang bình yên ngủ trong phòng bệnh.

Ngoài hành lang phòng bệnh lại chẳng có ai cả.

Tiết Ngân Hoàn không khỏi ngạc nhiên mở to mắt, trong tay anh ta còn đang cầm một đống lớn tài liệu. Tuy không phải đặc biệt quan trọng nhưng vẫn cần Lục Thái Phàn tự mình xác nhận. Xét đến khoảng thời gian này, vì tiêu diệt Ninh gia nên hành tung của Lục Thái Phàn quả thực là xuất quỷ nhập thần, thần long kiến thủ bất kiến vĩ cho nên Tiết Ngân Hoàn mới cố ý canh lúc anh ở bên Tô Lương mà vội phi đến tìm. Nhưng xem ra giờ lại vồ hụt rồi thì phải?

Nhưng rõ ràng hộ vệ kia nói vài phút trước lão đại vừa vào đây mà?

Tiết Ngân Hoàn hơi ngơ ngác nhìn xung quanh, còn chưa từ bỏ ý định mà tìm khắp khu trị liệu một vòng.

……

Bước chân của các Độc xà luôn rất nhẹ nhàng, đó là kết quả của nhiều năm huấn luyện.

Nhưng mà, có thể là vì căng thẳng cực độ, hoặc là vì lý do khác, tóm lại, lúc này Tô Lương chỉ cảm thấy mỗi bước chân của Tiết Ngân Hoàn đều đang giẫm lên màng nhĩ của mình.

Trong một phòng thiết bị kín đáo cách phòng bệnh không xa, xung quanh tối đen như mực.

Thân thể Tô Lương và Lục Thái Phàn như chồng lên nhau, gần như có thể nghe rõ cả tiếng tim đập của đối phương. Trong không gian tối tăm chật hẹp này, dũng khí đáp lại Lục Thái Phàn vừa rồi của Tô Lương đã tan biến luôn rồi. Đặc biệt là khi Tiết Ngân Hoàn còn chưa rời đi, cậu căng thẳng đến mức gần như không dám cử động.

Cậu thực chẳng hiểu vì sao sự tình lại biến thành thế này nữa.

Đầu ngón tay người đàn ông cứ liên tục châm những ngọn lửa nhỏ trên người cậu. Tinh thần lực lạnh lẽo của anh cũng quấn lấy bắp chân cùng thắt lưng cậu, vững vàng giữ chặt cậu trong vòng tay anh.

Cậu muốn trốn, nhưng chỉ cần khẽ nhúc nhích là cả người lại cứng đờ.

[Tị tiên sinh?]

Cậu không dám tin mà mở to mắt, cố gắng nhìn vẻ mặt anh trong bóng tối.

Nhưng bóng tối đã che lấp mọi thứ.

Bóng tối….khiến tất cả những cái chạm và liếʍ đều trở nên vô cùng rõ ràng.

Tô Lương ngậm chặt miệng. Nhưng thực sự chẳng ích gì, giây tiếp theo, cậu khẽ run rẩy, gần như sắp cắn bản thân bị thương rồi, nhưng rất nhanh, người kia đã khiến cậu thả lỏng khớp hàm.

Khóe mắt Tô Lương dần ứa lệ.

Tiếng rêи ɾỉ và nức nở bị nuốt hết. Thân thể thiếu niên run rẩy kịch liệt, cuối cùng biến thành giãy dụa. Nhưng trong bóng đêm, bản năng dã man của Alpha nào đó dường như bị phóng đại. Lục Thái Phàn không chỉ không buông Tô Lương ra, trái lại, động tác của anh càng lúc càng thô bạo.

Sự tình dần diễn biến ngoài dự kiến của Lục Thái Phàn.

Anh kéo Tô Lương vào phòng thiết bị chỉ là một hành vi theo bản năng mà thôi…..

Tất cả những gì anh muốn chỉ là một cái ôm, một nụ hôn mà không bị quấy rầy.

Chỉ thế mà thôi.

Nhưng, trong không gian chật hẹp, vì quá căng thẳng nên mùi thơm trên cơ thể thiếu niên bỗng trở nên nồng nàn và ngọt ngào lạ thường. Mùi thơm không giống như trước nữa, nó ngọt nị, đậm đặc, như có thể khiến đầu óc kẻ khác tan chảy.

“…..Thơm quá.”

Xà chủ làm càn ghé sát vào gáy Omega của mình, anh hít một hơi thật sâu, ngữ điệu như si như say, còn hơi hoảng hốt.

……Hình như có gì đó không quá thích hợp.

Hai mắt đẫm lệ, Tô Lương hoảng hốt nhận ra điểm này.