Chương 9: Sống lại....Phó Trầm hình như đã thay đổi?.

Anh yêu em, luôn luôn yêu em, chưa bao giờ thay đổi.

Lần đầu tiên nghe thấy cách xưng hô "Thương Thương" từ miệng Phó Trầm, Bùi Thương không khỏi run rẩy trong giây lát. Cậu xoay người sang chỗ khác không dám nhìn thẳng Phó Trầm.

Sợ bản thân dao động, lung lay lòng quyết tâm không yêu ai nữa.

Cuối cùng, Phó Trầm nhận được tro cốt của Bùi Thương.

Lúc bước ra khỏi cửa, tay cầm chiếc bình nặng nề, Phó Trầm cụp mắt xuống, dùng ngón tay vuốt ve chiếc bình, dịu dàng thì thầm:

"Anh chưa sẵn sàng để nói lời tạm biệt."

"Anh đưa em về nhà trước nhé." Cứ như thể Bùi Thương lúc này đang nằm trong lòng bàn tay hắn.

Bùi Thương chưa bao giờ nhìn thấy vẻ trìu mến, dịu dàng ôn nhu như vậy trên khuôn mặt Phó Trầm. Hắn hoàn toàn khác với Phó Trầm trước đây mà cậu biết.

Không ai biết rằng sau khi trái tim của Phó Trầm sụp đổ. Hắn từ lãnh đạm băng lãnh chuyển sang dịu dàng, thực sự đã thay đổi thành con người khác.

Khi Bùi Thương trong lòng cảm thấy buồn bã mất mát, Thịnh Văn Cảnh xuất hiện với nụ cười chế nhạo:

"Dù anh có yêu Tiểu Thương tới đâu cũng đã muộn! Tiểu Thương không thể quay lại, anh chỉ có thể đối mặt với sự thật, chuộc tội cả đời."

Bùi Thương phục hồi tinh thần mà thở dài. Cậu gần như lại bắt đầu cảm thấy đau lòng cho người đàn ông đó. Cậu hiện tại đã chết, bây giờ cơ thể cũng biến thành cát bụi, e rằng linh hồn cậu cũng sẽ biến mất.

Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra Phó Trầm thực sự yêu cậu, nhưng hắn lại luôn che giấu điều đó quá sâu, hơn nữa hắn cũng sợ hãi nên không hề nhận ra.

Trong khoảng thời gian này, Phó Trầm vì chuyện của cậu mà chạy ngược chạy xuôi, nỗ lực báo thù cho cậu, vì cậu mà rơi nước mắt, đây quả thực là một chuyện lớn.

Chỉ là...yêu một người như vậy, cậu cảm thấy vẫn quá mệt mỏi.

Nếu có lần sau, cậu hứa sẽ không cưới Phó Trầm cũng không gây phiền phức cho hắn. Như thuận theo suy nghĩ của cậu, cơn choáng váng đột nhiên ập đến. Cậu cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, Bùi Thương bất giác nhắm mắt lại.

Cậu chợt nhớ đến vẻ mặt tái nhợt đột ngột của Phó Trầm.

Bầu không khí yên tĩnh bổng nhiên vang lên tiếng động, ầm ĩ đến mức có chút ồn ào.

Ồn ào đến mức Bùi Thương không khỏi mở mắt ra.

Sau khi nhìn rõ mọi thứ trước mắt, Bùi Thương không khỏi mở to mắt há hốc mồm, như thể đã nhìn thấy điều gì đó khó tin——

Trong một căn biệt thự nhỏ ở đâu đó của Phó gia.

Cậu và Phó Trầm có một vòng họ hàng và bạn bè thân thích.

Họ hàng, bạn bè dường như đang rất phấn chấn, trên môi nở nụ cười trêu chọc, thậm chí còn hò reo rất lớn:

"Hôn đi! Hôn đi! Hôn môi đi!..."

Đôi mắt cậu quay qua rồi nhìn về phía đối diện. Phó Trầm đứng cách cậu một mét, sắc mặt lạnh lùng băng lãnh.

Cảnh tượng trước mắt thực sự quá sống động, Bùi Thương lập tức nhớ lại.

Đây không phải là lần cậu và Phó Trầm chuẩn bị hôn nhau trong bữa tiệc của một người bạn sau khi kết hôn không lâu sao?.

Bùi Thương có một chút ký ức sâu sắc về ngày này. Đương nhiên, cậu có ấn tượng sâu sắc không phải vì những điều lãng mạn đã xảy ra giữa cậu và Phó Trầm ngày hôm đó.

Mà là bởi vì......

Khi đó, trước sự thúc giục của bạn bè, cậu đứng trước mặt Phó Trầm, hoàn toàn bối rối, không biết phải nhìn vào đâu, khẩn trương vô cùng.

Làm sao đây?. Làm sao đây?. Mọi người đều ồn ào thành cái dạng này, nếu không thân mật một chút hẳn là không thích hợp đi.

Nhưng......

Sau khi cẩn thận liếc nhìn Phó Trầm, hắn vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ gì. Bùi Thương rơi vào một mớ hỗn độn sâu sắc.

Với tính tình lạnh lùng của Phó Trầm, hắn chắc chắn sẽ không muốn hôn cậu. Hay là cậu cố gắng hết sức, chủ động hôn anh ta một chút? Ít nhất sẽ không làm cho bầu không khí trở nên quá xấu hổ.

Ngay khi cậu quyết định hôn Phó Trầm, Phó Trầm bình tĩnh nói:

"Được rồi, đừng đùa nữa."

Suy cho cùng, mục tiêu trêu chọc của bọn họ chính là Phó Trầm, chỉ cần Phó Trầm mở miệng nói "không", ai dám tiếp tục nhắc tới?.

Phong Tử cũng có mặt vào thời điểm đó, khi mọi người giải tán, Phong Tử tìm đến cậu và nói những lời tẩy não:

"Ca, anh không hiểu sao?. Phó Trầm không thích anh, nếu thích anh thì tại sao lại không hôn anh?."

Ngày hôm đó gần như là một bước ngoặt cuộc đời cậu. Hành động của Phó Trầm và lời nói của Phong Tử đã in sâu vào trái tim Bùi Thương. Khiến Bùi Thương chắc chắn rằng Phó Trầm thực sự không thích cậu.

Đừng cố gắng đến gần và cũng không cần thiết phải cố gắng. Cho nên, hiện tại nhìn thấy Phó Trầm ở khoảng cách gần như vậy, Bùi Thương sửng sốt.

Vậy tình huống bây giờ là như thế nào?. Cậu sống lại?. Trọng sinh ư?. Mặc kệ thế nào. Nhưng vì cái gì lại trùng hợp xuất hiện ngay đúng lúc này chứ?.

Nhìn Phó Trầm đang trầm ngâm, Bùi Thương vô thức nắm chặt tay, trong lòng thở dài. Có nên nói hay không, Phó Trầm thực sự rất đẹp. Hiện tại nhìn thấy Phó Trầm, cậu cảm giác bản thân không rời mắt được.

Là một người yêu thích cái đẹp, Bùi Thương thừa nhận rằng mình thực sự không có tiền đồ. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác xưa rồi. Nếu như Phó Trầm đẹp trai thì sao?. Cậu mới không cần chịu khổ mà chịu đựng.

Lần này Phó Trầm không cần cự tuyệt, cậu sẽ là người đầu tiên đẩy Phó Trầm ra xa. Vì thế Phó Trầm chưa kịp mở miệng, Bùi Thương hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười:

"Được rồi, làm ơn đừng ồn ào nữa. Anh ấy là đường đường là Phó tổng, có rất nhiều người ở đây. Sẽ không hay nếu hôn anh ấy đâu... Ugh!."

Bùi Thương còn chưa kịp nói xong, Phó Trầm không hề báo trước đã tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy eo cậu. Đồng thời nghiêng người qua.

"??...???."

Cảm nhận trên môi xuất hiện cảm giác nong nóng ấm áp, Bùi Thương trợn tròn mắt kinh ngạc.

Phó Trầm đang nhìn cậu, cũng không có ý định dời tầm mắt, đôi mắt bá đạo nhìn chằm chằm như thể đây là của hắn.

[Ôi chúa ơi!!.]

[Tôi đang mơ ư? Phó Trầm thực sự đã hôn Bùi Thương? Đây thực sự là anh Phó sao.]

[Trước đây tôi nghĩ điều đó là không thể. Nhưng~bây giờ đã tin rồi. Hehehe~~~...]

Những tiếng cảm thán khó tin nối tiếp nhau từ người thân, bạn bè, họ hàng...Xôn xao bày tỏ sự ngạc nhiên theo từng lời nói, thậm chí có người hắc hắc cười lớn, xoắn xúyt không ngừng.

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, một nụ hôn chỉ có thể nếm thử trong chốc lát. Sau một lúc, Phó Trầm liền buông Bùi Thương ra.

Hắn ngước mắt liếc nhìn người thân, bạn bè tụ tập thành vòng tròn, giọng điệu Phó Trầm không hề dao động:

"Nhìn đủ chưa?. Xem đủ rồi thì tản ra tùy tiện chơi theo ý các người. Qua bên kia nướng BBQ đi.."

Những người vây xem lập tức gật đầu cười, sau đó xô đẩy nhau chạy tán loạn:

"Haha, đủ rồi! Chúng ta ăn cẩu lương đều no căng bụng rồi!"

Thực mau, phụ cận chỉ còn lại Phó Trầm cùng Bùi Thương.

Sau khi định thần lại, Bùi Thương nhanh chóng lùi lại một bước như bị sét đánh, run rẩy chạm vào miệng, không dám tin nhìn Phó Trầm.

Phó Trầm có điên không?. Hay là anh ta bị sét đánh?. Trong ấn tượng của cậu, Phó Trầm không phải là cái dạng này.

Hiện tại cậu biết rõ Phó Trầm thật ra thích cậu, nhưng với tính cách dè dặt và im lặng của Phó Trầm, hắn sao có thể làm ra chuyện như vậy?. Chẳng lẽ Phó Trầm bị vật gì đó ô uế đoạt xá?.Phó Trầm đương nhiên không có bị đoạt xá. Ngược lại, hắn cũng được sống lại. Khi lấy tro cốt của Bùi Thương, hắn gần như suy sụp mà trở nên mất hồn.

Gần như ngay lúc linh hồn của Bùi Thương tan biến, hắn cũng cảm thấy đầu óc đau nhức, tầm nhìn tối sầm.

Khi hắn mở mắt lần nữa, hắn nhìn thấy Bùi Thương còn sống đứng trước mặt mình . Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp hơi hé miệng, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Phó Trầm cũng sửng sốt một lát.

Là hắn điên rồi sao?. Đã xuất hiện ảo giác rồi à?. Chỉ khi đó hắn mới có thể nhìn thấy Bùi Thương xuất hiện trước mặt mình?.

Nhắc mới nhớ, cảnh tượng này đối với hắn rất quen thuộc.

Khi đó hắn nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Thương khó xử, trông vô cùng xấu hổ, hắn cho rằng Bùi Thương đang kiếm cớ từ chối. Vì thế hắn nói trước mặt Bùi Thương, cho rằng mình chu đáo, cắt đứt suy nghĩ của mọi người.

Giờ nghĩ lại, có lẽ trái tim Bùi Thương lúc đó đã bị tổn thương rất nhiều.

Những người xung quanh hắn vẫn đang ồn ào phấn khích hò hét. Đột nhiên, Bùi Thương mỉm cười, không nhìn hắn nữa mà nhìn chỗ khác:

"Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa. Anh ấy đường đường là Phó tổng..."

Toàn thân Phó Trầm bỗng nhiên căng thẳng. Giống như cách hắn đã từng từ chối Bùi Thương, Bùi Thương bây giờ cũng sẽ từ chối hắn.

Không còn thời gian để suy nghĩ tại sao Bùi Thương lại nói những lời đó. Vì để chặn miệng Bùi Thương, Phó Trầm theo bản năng không chút do dự tiến lên một bước.

Đã hôn.

Đây là lần đầu tiên hắn có thể tiếp xúc gần gũi và thân mật như vậy với Bùi Thương.

Bàn tay đặt trên eo của Bùi Thương ngày càng siết chặt hơn. Cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể của Bùi Thương từ lòng bàn tay mình, Phó Trầm lúc này đã âm thầm hạ quyết tâm.

Mặc dù hắn không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, vì có cơ hội quay lại nên hắn nhất định phải chăm sóc Bùi Thương thật tốt, làm cho em ấy luôn có cảm giác an toàn, không bao giờ để Bùi Thương phải đau buồn vì hắn nữa.

Lúc này chỉ còn lại hắn và Bùi Thương.

Không để ý tới bộ dáng kỳ quái của Bùi Thương, Phó Trầm nóng lòng mở miệng:

"Thương Thương, anh yêu..."

Hắn muốn bày tỏ tình yêu của mình với Bùi Thương, hắn muốn cho Bùi Thương biết tình cảm của mình.

Tuy nhiên, Bùi Thương đột nhiên lắc đầu, kinh hãi ngạc nhiên nhìn hắn, quay người bỏ chạy như một bé mèo con sợ hãi!.