Chương 8: Anh đưa em về nhà.

Kế hoạch tiếp theo của Phó Trầm, cần sự giúp đỡ của Thịnh Văn Cảnh.

Sau khi nói cho Thịnh Văn Cảnh biết kế hoạch, cũng nhận được một chút tán thành t Thịnh Văn Cảnh:

"Phó Trầm, cuối cùng anh cũng thông suốt rồi à?. Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi biết phải nên làm gì."

Phong Tử là một diễn viên mới nổi. Y được biết đến với hình tượng bạch liên hoa trà xanh thân thiện, vô hại và yếu đuối, rất giỏi lấy lòng người hâm mộ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả những âm mưu xấu xa của Phong Tử bị vạch trần công khai?.

Thịnh Văn Cảnh dù gì cũng là diễn viên nỗi tiếng lâu năm trong giới. Anh rất quen thuộc với việc tìm người để tiết lộ những thông tin gây sốc.

Bắt đầu từ sáng hôm sau, vụ bê bối của Phong Tử đã tràn lan trên mạng xã hội, gần như lộ cả video ăn nằm của Phong Tử.

Trong một thời gian ngắn, trên mạng có nhiều ý kiến trái chiều, danh tiếng của Phong Tử bắt đầu giảm mạnh. Hầu như tất cả người hâm mộ đều quay lưng lại với y, Phong Tử trở thành một kẻ xấu xa bị mọi người mắng mỏ.

Nếu pháp luật không thể trừng trị Phong Tử. Hắn sẽ dùng áp lực của dư luận trừng trị y.

Phong Tử chỉ là em họ của Bùi Thương nên không liên quan gì đến công ty Bùi thị. Phong Tử là người mới trong giới giải trí để có được vị trí vững chắc trong nghành chỉ trong thời gian ngắn là điều không thể.

Bây giờ thì hay rồi, y bị công ty chấm dứt hợp đồng, hiện tại phải đối mặt với những thiệt hại lớn về tài chính. Ngay khi ra ngoài, y bị công kích phẩn nộ từ những người từng là fan hâm mộ nhiệt tình, quyền tự do của y hoàn toàn bị hạn chế.

Đến khi không thể chịu đựng, Phong Tử liều mạng lao đến biệt thự Phó gia để gặp mặt Phó Trầm.

"Phó Trầm. Anh nhất định phải ép em đến mức này ư?. Có cần phải tàn nhẫn như vậy không."Phó Trầm cắt ngang nói:

"So với cậu, tôi còn có điểm tốt hơn."

"Em là em họ của Bùi ca, anh nhìn xem." Phong Tử chỉ vào mặt y:

"Em có khuôn mặt giống anh ấy, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy."

Giống nhau?. Bùi Thương nhìn đứa em họ trà xanh, sắc mặt cậu liền đen lại, liếc mắt một cái, hừ một tiếng.

Cậu và Phong Tử vốn là anh em họ, nhưng hai người lại trông hoàn toàn khác nhau. Phong Tử giống cậu chỗ nào chứ.

Nhìn thấy Phó Trầm thờ ơ, Phong Tử tức giận, gay gắt nói:

"Phó Trầm, anh nhất định phải hối hận."

"Tôi chỉ hối hận trước đó không nghe lời Thịnh Văn Cảnh, tránh xa cậu ra, bảo vệ Bùi Thương."

"Được, ha ha, tốt lắm."

Phong Tử cười đến nước mắt chảy ra. Hiện tại Phó Trầm đã thông suốt, y ở đây chứng kiến cảnh Phó Trầm si mê lưu luyến Bùi Thương thì có ý nghĩa gì chứ?. Dù sao thì người cũng đã chết.

Cho dù bây giờ y có chết, thì y cũng đã kéo theo Bùi Thương ngu ngốc, đâm một nhát dao vào tim Phó Trầm. Ban đầu y đến tranh giành Phó Trầm với Bùi Thương vì không muốn anh họ của mình có cuộc sống tốt hơn y.

Mặc dù hai người có chút quan hệ huyết thống nhưng Bùi Thương luôn hơn y về mọi mặt, ngoại hình ưu tú và gia thế. Bùi Thương thậm chí cái gì cũng đều không cần làm, liền có thể cùng Phó Trầm ở bên nhau. Tại sao?. Dựa vào cái gì chứ.

Phong Tử oán hận nên thường xuyên xuất hiện bên cạnh hai người, lảng vảng quay quanh Phó Trầm và Bùi Thương, luôn tìm cơ hội châm ngòi ly gián.

Bây giờ, Phong Tử không thể đi đâu được, y tuyệt vọng trở về nhà. Nhìn thấy chính mình bị chửi mắng trên mạng, y tức giận ném điện thoại di động vào bồn tắm. Nhưng những ngón tay của y không ngừng run rẩy.

Bản thân làm chuyện xấu, cộng với áp lực từ bên ngoài, Phong Tử chỉ là một thiếu niên mới hơn hai mươi tuổi, không thể chịu nhiều áp lực. Cùng lắm thì y tốt hơn Bùi Thương một chút.

Mấy ngày sau, tinh thần của Phong Tử đã hoàn toàn suy sụp, y không thể ngủ được, không thể nhắm mắt lại. Thậm chí còn nghe tiếng loảng xoảng đập phá bên ngoài.

Rốt cuộc, đại não y cuối cùng cũng căng đến giới hạn không thể chịu được nữa.

Nếu y muốn sống tiếp, y chỉ có thể sống trong bóng tối như con chuột dưới cống, luôn né tránh người khác. Nếu không sẽ bị phát hiện mà vây đánh.

Y lẩm bẩm nguyền rủa:

[Phó Trầm ngươi vĩnh viễn không bao giờ được sống yên, linh hồn Bùi Thương cũng không bao giờ được bình yên.]

Nhìn những dòng chữ trên tường y viết:

"Ta hận các ngươi."

Phong Tử ngâm mình trong bồn tắm, cắt vào cổ tay, không chút do dự——

"Phó tổng, Phong Tử đã tự sát." Thư ký Hà nhẹ giọng nói:

"Ừm, đã biết."

Thư ký Hà ngập ngừng nói:

"Trên tường phòng tắm nhà cậu ta có viết chữ ‘Ta hận các ngươi’ bằng máu…"

"Không quan trọng, không liên quan đến tôi."

Y hận hắn thì sao?. Hắn và Phong Tử mỗi người đều có quả báo. Hắn dùng ngón tay xoa xoa thái dương, Phó Trầm nhắm mắt lại:

"Cậu đi ra ngoài đi."

Sau khi mọi chuyện xử lý ổn thoả, những cảm xúc bị đè nén trước đó dâng lên như thủy triều, dần dần nhấn chìm Phó Trầm, một cảm giác lạnh buốt đến thấu xương.

Lần đầu tiên Phó Trầm có cảm giác không còn hứng thú làm việc. Hắn không muốn ở lại công ty nên quay về biệt thự của mình và Bùi Thương. Đó cũng là nơi duy nhất hắn cảm thấy có hơi ấm của Bùi Thương.

Đứng trước cửa phòng ngủ của Bùi Thương, Phó Trầm đứng yên một lúc rồi mở cửa bước vào.

Căn phòng này là nơi có ánh sáng tốt nhất và cũng là căn phòng thoải mái nhất trong trang viên, chính là phòng ngủ của Bùi Thương. Mà nơi này, trước đây hắn chưa bao giờ đi vào.

Căn phòng rất giống với tính cách của Bùi Thương, những chiếc gối hình mèo được đặt bừa bộn trên giường, trên bàn còn có một chiếc máy ảnh. Bùi Thương rất thích chụp ảnh và ghi lại những khoảnh khắc, Phó Trầm biết.

Rèm cửa chỉ vén một nửa, tựa như Bùi Thương chỉ vừa mới rời đi, mọi thứ vẫn như cũ. Ánh mắt di chuyển đến chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường, ánh mắt Phó Trầm nhất thời cứng đờ.

Hắn bước tới, cúi xuống cầm khung ảnh nhỏ lên.

Khung ảnh có một bức ảnh, hình chụp trong ảnh là hắn. Hắn không nhớ rõ thời gian và địa điểm trong bức ảnh này. Hắn lại có nụ cười dịu dàng, bớt phần lãnh đạm lạnh lùng.

Bức ảnh này có lẽ là bức ảnh duy nhất Bùi Thương có trong tay.

Bùi Thương lúc này một bên nhìn đi chỗ khác, như không có chuyện gì xảy ra. Phó Trầm thích thì cứ xem đi. Dù sao, hắn cũng không biết bí mật đằng sau bức ảnh.

Bằng cách nào đó, Phó Trầm đã mở khung ảnh, lấy bức ảnh ra và lật lại. Điều này làm Bùi Thương ngạc nhiên. Làm sao Phó Trầm biết được...?.

Phía sau bức ảnh là nét chữ của Bùi Thương, như sợ làm xước giấy ảnh, nét chữ cũng nhẹ nhàng. Nội dung rất đơn giản, chỉ có một dòng:

[Em yêu anh Phó Trầm, mãi mãi yêu anh.]

Nhìn thấy những dòng chữ gần như đang thổ lộ tình cảm, Bùi Thương đưa tay che mặt hắn, cảm thấy có chút chột dạ, trong lòng có chút phức tạp bối rối.

Không biết Phó Trầm nhìn thấy dòng chữ này sẽ nghĩ gì, cậu có chút hối hận cau mày. Nghĩ đến đây, Bùi Thương di chuyển ngón tay lén nhìn Phó Trầm. Nhưng đột nhiên cậu nhìn thấy——

Một vài giọt nước mắt rơi xuống bức ảnh. Phó Trầm đang khóc.

Đối mặt với ánh nắng ấm áp, đứng trong phòng ngủ của Bùi Thương. Trên tay cầm một tấm ảnh mỏng, Phó Trầm cúi đầu, trong lòng vô cùng buồn bã.

Bùi Thương yêu hắn. Nhưng bây giờ hắn mới biết được. Hắn muốn chuộc lỗi, muốn nói ra hắn cũng yêu em ấy, nhưng tất cả đã quá muộn.

Phong Tử mất danh tiếng hoặc thậm chí chết đi thì sao chứ?. Bùi Thương của hắn cũng không bao giờ có thể quay trở lại. Một lúc lâu sau, trong phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói nghẹn ngào nức nở hiếm hoi của Phó Trầm nhẹ nhàng vang lên:

"...Thương Thương."

"Xin lỗi."

"Anh yêu em, anh yêu em, anh thực sự yêu em..."