Chương 7: Em ấy không cần làm gì cả, một mình tôi yêu em ấy là đủ.

Tất cả đều là hình ảnh của Phong Tử.

Tất nhiên, chúng bao gồm các đoạn ghi âm trò chuyện và các cuộc gọi điện thoại từ trước. Sau vụ tai nạn xe hơi của Bùi Thương, cũng như đoạn video bí mật ghi lại các cuộc gặp gỡ giữa Lục Nhậm Giáp và Phong Tử.

Xem xong, không chỉ Phó Trầm trầm mặc, Trình Hiên cùng Bùi Thương cũng đều chết lặng.

Một lúc sau, Trình Hiên là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, anh vỗ vỗ vai Phó Trầm:

"Được rồi, sự thật đã sáng tỏ, bây giờ cậu có thể xử lý hắn, tôi đi trước, có việc gì thì cứ đến tìm tôi."

Sau khi biết sự thật, Phó Trầm một mình tìm đến nhà Phong Tử.

Nhìn Phong Tử từ giả vờ bình tĩnh chuyển sang hoảng sợ, rồi tuôn ra lời nói lắp liếʍ, cuối cùng là hoảng loạn, Phó Trầm cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc:

"Vì cái gì."

"Vì cái gì cậu lại làm như vậy?. Bùi Thương là anh họ của cậu, là người nhà cùng huyết thống với cậu."

Nghe thấy lời chất vấn của Phó Trầm, Phong Tử không còn giả vờ nữa. Y tháo bỏ chiếc mặt nạ đạo đức giả và chế nhạo khinh thường:

"Nếu anh đã biết mọi chuyện, thì em cũng không cần thiết phải che giấu nữa. Phó Trầm ca, Bùi Thương không xứng ở bên anh, so với anh ta em mới rõ ràng là người xứng đôi với anh hơn. Bùi Thương chỉ là kẻ cản đường chúng ta."

"Anh ta quá ngu ngốc, cái gì cũng không làm được, sao có thể ở bên cạnh anh được?. Em xinh đẹp hơn, thông minh hơn. Rõ ràng so với Bùi Thương, em càng ưu tú hơn. Anh ta có cái quái gì mà khiến anh yêu nhiều đến như vậy?."

——

Phó Trầm không ngờ động cơ của Phong Tử cư nhiên lại như thế này. Sau khi nghe những lời xúc phạm Bùi Thương, đôi mắt Phó Trầm đỏ bừng, giọng khàn khàn:

"...Bùi Thương, em ấy không cần làm gì cả, em ấy chỉ cần đứng đó thôi, một mình tôi yêu em ấy là đủ."

Phó Trầm nói những lời này không hề giả dối.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bùi Thương là khi hắn đang cùng đối tác của mình dùng xong bữa tối ở khách sạn, lúc chuẩn bị rời đi. Hắn nhớ không lầm, lúc đó là một buổi tối mùa đông.

Đêm đó trời lạnh có tuyết rơi, người đi đường vội vã di chuyển, trái ngược hoàn toàn với Bùi Thương đang ngồi xổm cạnh vành đai trên đường.

Phó Trầm chưa từng thấy ai ngồi xổm nói chuyện một mình cạnh vành đai bên đường. Hơn nữa, chàng trai này xinh đẹp đến mức khiến hắn không thể dời mắt.

Phó Trầm muốn biết chàng trai đó đang làm gì, nên cũng không vội lên xe mà lại bước thêm vài bước đến gần.

Vừa vặn nghe được chàng trai lầm bầm lầu bầu:

"Mèo con, ngươi từ đâu tới nha?. Mẹ ngươi đâu?. Chắc là ngươi lạnh lắm?."

Lúc này Phó Trầm mới nhận ra chàng trai này không phải đang nói chuyện một mình. Bên đường có một con mèo nhỏ lạc đàn đang run rẩy, màu lông gần như hòa vào tuyết trắng.

"Ôi, ta nhìn ngươi thế nào cũng thấy đáng thương quá?. Có muốn tới nhà ta cùng ở với ta không?. Ta nói cho ngươi biết, nhà ta đặc biệt giàu, đi theo ta nha, ta sẽ nuôi dưỡng ngươi."

Phó Trầm chưa bao giờ gặp ai trước mặt hắn nói câu:

"Nhà ta rất giàu, ta sẽ bao dưỡng ngươi."

Lại càng chưa thấy có người đối xử ân cần với một con mèo, thốt ra những lời như vậy.

Con mèo không hiểu cậu đang nói cái gì, nó vẫn ngồi ở vành đai bên đường co ro run rẩy. Nhưng chàng trai xinh đẹp này có chút ngốc nghếch đáng yêu.

"Ngồi xổm lâu như vậy chân ta đều tê rần. Dù ngươi không đồng ý cùng ta về nhà, ta liền bắt người về."

Vừa nói, chàng trai đột nhiên đứng dậy, cởϊ áσ khoác đang mặc, dù tuyết vẫn rơi dày đặc. Sau đó bế mèo con lên, quấn thật chặt vào trong áo khoác.

Chàng trai dùng ngón tay vuốt ve gãi gãi đầu mèo con.

"Hắc hắc, hắc hắc...Đi thôi Bảo Bảo, ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, bây giờ ta liền đưa ngươi về nhà. Aida, lạnh chết được, lạnh quá, lạnh quá..."

Chàng trai ôm chặt mèo con trong tay, không ngại để ý đến việc con mèo bẩn thỉu hề hề đang làm dơ quần áo của cậu. Cứ thế đi ngang qua Phó Trầm.

Nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ, Phó Trầm cảm thấy có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ. Hóa ra là con trai của Bùi gia .

Sau đó, Phó Trầm cố tình hợp tác với công ty Bùi thị, từ miệng Bùi phụ biết được:

"Con trai tôi có một con mèo tên là Bùi Béo. Nó rất đáng yêu, thân hình mập mạp như bánh bao...."

Mập?.

Nhớ lại lúc đầu con mèo trắng nhỏ trông gầy gò yếu ớt, Phó Trầm không nhịn được mỉm cười nhẹ nhàng. Bùi Thương thật lương thiện trong sáng.

Bùi Thương đáng yêu như vậy lại đang bị Phong Tử điên cuồng coi thường.

"Em biết trong lòng Bùi Thương luôn phiền não, cho nên luôn tìm cách yêu cầu anh đưa giấy ly hôn cho anh họ. Nhưng vậy thì sao?. Anh họ vẫn nhìn thấy mà chết."

"Bùi Thương đã chết, hơn nữa anh ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết rằng anh yêu anh ấy. Anh họ ngu ngốc cũng sẽ không biết rằng mọi chuyện là do em gây ra."

Bùi Thương chết lặng nhìn Phong Tử đang điên loạn.

Ai nói cậu ngu ngốc không biết chuyện?. Cậu hiện tại đang đứng ở đây chứng kiến tất cả đấy.

Trước khi chết, Phong Tử đối với cậu luôn đắc ý diễu võ dương oai, cậu nghĩ rằng Phong Tử được Phó Trầm sủng ái mà hai người họ cũng rất thân mật.

Hiện tại xem ra Phong Tử ở trước mặt Phó Trầm thật khiêm tốn, hèn mọn như vậy.

"Đủ rồi."

Lửa giận trong lòng Phó Trầm đã tích tụ đến cực điểm, Phó Trầm rốt cuộc không nhịn được gầm lên một tiếng, ánh mắt tràn ngập bi thương phẩn nộ:

"Phong Tử, cậu làm như vậy, cậu không cảm thấy có lỗi với anh trai mình sao?. Cậu không hối hận về việc mình đã làm?."

"Hối hận?." Phong Tử cười lạnh, châm chọc mỉa mai:

"Tôi chỉ hối hận vì đã không cẩn thận để lại sai xót, không ngờ Lục Nhậm Giáp ngu xuẩn cư nhiên lại phản bội tôi."

Nghĩ đến Lục Nhậm Giáp phản bội mình, Phong Tử trong lòng mắng chửi hắn trăm lần, không ngờ hắn ta lại vô dụng như vậy! Đều làm liện lụy đến y...

Phó Trầm bỗng nhiên nói:

"Hắn không có phản bội cậu."

"Cái gì?." Phong Tử trợn tròn mắt:

"Vậy sao anh lại biết, Anh bí mật lén điều tra em?."

Nhìn thấy Phó Trầm im lặng, Phong Tử đè nén kinh ngạc, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm biếm:

"Thì ra là vậy...Hảo, thật tốt."

Nếu không chiếm được, thì y sẽ phá hủy tất cả, có thể khiến Bùi Thương thống khổ cũng đủ rồi. Một người đã chết, còn người kia thì sống trong trong đau khổ. Thật là một điều đáng mừng.

Phong Tử dần dần bật cười lớn, trong mắt tràn ngập sự ghen tị vặn vẹo hiện rõ trên mặt.

"Dù sao đi nữa, Bùi Thương cũng đã chết, anh cũng không bao giờ được gặp lại anh ấy. Còn anh thì sao, cho dù anh biết tôi là người đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này. Anh có thể làm gì tôi chứ, luật pháp cũng không thể trừng phạt được tôi."

"Tôi sẽ sống thật tốt. Vẫn là một Phong Tử thiện lương đáng yêu trong mắt mọi người. Hahahaha."

Tên điên này nói thật nhiều.

Bùi Thương trong lòng âm thầm phun tào, có kẻ ác nào sắp chết vì bản thân nói quá nhiều không?.

Nhìn thấy Phong Tử ngày càng điên loạn, Phó Trầm bình tĩnh lại. Hắn lạnh lùng nhìn Phong Tử, trong đầu đã có biện pháp trừng trị kẻ điên này.

Với kế hoạch sắp thực hiện tiếp theo, hiện tại hắn đã xác định được Phong Tử là người giật dây. Phó Trầm không còn lý do gì để ở lại đây mà quay người rời đi.

Trong khi Phong Tử cười lớn nhìn Phó Trầm rời đi, y lập tức ngừng cười nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Phó Trầm, khiến y không thể nhìn thấu được.

Đều đến mức này, y vẫn là không thể chạm được trái tim của Phó Trầm sao?. Đến cuối cùng, vẫn là như một tên hề nhảy nhót bên cạnh hắn.