Chương 6: Sự thật lộ ra

Phó Trầm loạng choạng đứng dậy lảo đảo đi về phía xe của mình. Hắn mới bước được hai bước thì vấp phải một hòn đá. Phó Trầm đã mấy ngày không nghỉ ngơi. Dây thần kinh của hắn đã căng thẳng đến cực điểm, suýt nữa ngã khụy xuống. Phó Trầm cắn răng, hiện tại hắn cần phải nghỉ ngơi, còn có rất nhiều chuyện cần phải điều tra.

Khi Phó Trầm gần như ngã xuống, Bùi Thương ở bên cạnh vô thức đưa tay ra đỡ hắn.

Khi bàn tay xuyên qua cơ thể của Phó Thần, Bùi Thương chợt nhận ra mình đã chết, hiện tại hắn không thể nhìn thấy cậu, mà cậu cũng không thể chạm vào Phó Trầm nữa rồi.

Hơn nữa....

Hiện tại cậu không còn thích Phó Trầm, tại sao phải quan tâm đến Phó Trầm?. Nếu Phó Trầm ngã xuống thì hắn sẽ liền ngã, không liên quan gì đến cậu. Sao cậu phải quan tâm gã đàn ông vô tình mang lại xui xẻo cho cậu chứ.

Chỉ là, nhìn bóng dáng Phó Trầm rời đi, Bùi Thương lảng vảng tại chỗ một hồi, cuối cùng cắn môi đi theo.

Cậu không phải bởi vì còn yêu Phó Trầm nên đi theo hắn, mà vì cơ thể của cậu đã bị mang đi. Cậu chỉ không muốn tiếp tục lang thang ở bờ sông một mình mà thôi.

Hơn nữa, cậu muốn nhìn thấy Phó Trầm khi biết nguyên nhân sự thật về cái chết của mình.

Vẫn nên là cậu đi theo hắn, chờ đợi Phó Trầm điều tra nguyên nhân cái chết của cậu. Phó Trầm không phải đã nói yêu cậu sao?. Vậy thì hãy để cậu nhìn xem, hắn yêu cậu đến mức nào.Trở về Phó gia, Phó Trầm nhìn thấy người bạn thân của mình đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách.

Trình Hiên đang nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại di động, nghe thấy tiếng bước chân của Phó Trầm đang tới, lập tức ngồi dậy: "Rốt cuộc cũng chịu về."

Phó Trầm chỉ im lặng gật đầu: "Ừ."

Nhìn thấy bộ dáng của Phó Trầm, đôi mắt đào hoa chói lóa của Trình Hiên lóe lên, anh hiếm khi hạ giọng nói:

"Tôi vừa đi công tác về. Tình hình hiện tại của cậu, tôi đều biết. Phó Trầm... xin chia buồn, hãy nén bi thương."

Anh nghiêng đầu cẩn thận nhìn mặt Phó Trầm, rồi lại thở dài:

"Tôi chưa bao giờ thấy cậu biến thành bộ dáng trông như thế này. Cậu đã không ngủ mấy ngày rồi phải không?. Tôi khuyên câu nên nhân cơ hội này đi nghỉ ngơi một chút."

Như sợ Phó Trầm sẽ không nghe lọt lỗ tai, Trình Hiên nói thêm:

"Nếu chuyện này không phải ngoài ý muốn. Vậy về sau cậu sẽ rất bận rộn, nếu như không sợ bản thân ngất xỉu làm trì hoãn tiến độ điều tra, cậu cũng có thể không nghe lời tôi nói."

Cuối cùng, Phó Trầm bất đắc dĩ nghỉ ngơi vài tiếng. Vài giờ sau, Cảnh sát gõ cửa biệt thự Phó gia.

"Báo cáo đã có kết quả, Bùi tiên sinh không có chết đuối. Sau khi chúng tôi giám sát một số đoạn đường. Chúng tôi phát hiện Bùi tiên sinh đã bị một chiếc ô tô đâm trên đường XX. Sau đó..."

Bùi tiên sinh chết trong một vụ tai nạn ô tô và bị đưa đi vứt bỏ ở bờ sông.

Đây là nguyên nhân khiến Bùi Thương mất tích. Phó Thần nắm chặt bàn tay, giống như có người dùng dao đâm vào trái tim của hắn, đau đớn không thể tả xiết.

Đúng lúc này, Trình Hiên vẻ mặt phức tạp đi tới bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn, lần nữa thả một quả bom cho hắn.

Đêm tối đầy gió.

Tuy rằng có Lục Nhậm Giáp nhiều lần bảo đảm với y, nhưng Phong Tử thỉnh thoảng vẫn cảm thấy bất an.

Sự việc này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của y, hơn nữa bản thân cũng đang chột dạ. Y đành phải gác lại mọi công việc gần đây, tính toán ở nhà bình tĩnh một chút.

Bởi vì trong lòng làm việc bất chính, mấy ngày nay Phong Tử thậm chí không dám đi tìm Phó Trầm. Y sợ thời điểm này đến tìm Phó Trầm, chính mình hoảng sợ liền đem hết tất cả mọi việc nói ra.

Ngày hôm nay, Phong Tử đặc biệt hoảng sợ.

Lục Nhậm Giáp mấy ngày trước vẫn còn liên lạc với y, nhưng bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm nay. Lục Nhậm Giáp tựa hồ không hề liên lạc nữa.

Không trả lời điện thoại, không trả lời tin nhắn. Có lẽ vì thi thể của Bùi Thương đã được phát hiện nên Lục Nhậm Giáp đã bị bắt.

Phong Tử ở trong phòng đi qua đi lại, nỗ lực hít sâu cố gắng đem chính mình bình tĩnh lại.

[Không sao đâu Phong Tử, mày đã làm rất tốt. Mọi kế hoạch đều thuận lợi, Lục Nhậm Giáp ngu xuẩn luôn sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả cho mày.]

Ngay lúc này Phong Tử đang tự an ủi bản thân thì có tiếng gõ cửa. Tim y bắt đầu đập không ngừng, dù không muốn nhưng y vẫn phải mở cửa.

Vào thời điểm này... ai lại đến gõ cửa chứ?.

Bóng người ngoài cửa khiến Phong Tử sửng sốt một lát, sau đó mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:

"Phó Trầm Ca!. Sao anh lại đến vào lúc này?. Mau mau vào nhà đi."

Xoay người vào trong, Phong Tử cố gắng che giấu sự mừng rỡ trong lòng. Chẳng lẽ mấy ngày nay y không chủ động tìm Phó Trầm. Nên anh ấy đến quan tâm y, liền tới an ủi y đúng không?.

Đi vào phòng được mấy bước, Phong Tử chợt phát hiện Phó Trầm chỉ đứng ở ngoài cửa không có ý định bước vào.

Chẳng lẽ Phó Trầm đang nghi ngờ điều gì?. Đêm nay chính là tới để tìm y chất vấn?.

Phong Tử đứng yên, chậm rãi nhìn Phó Trầm, khuôn mặt trông vẫn lạnh lùng băng lãnh đến đáng sợ. Trong lòng y dâng lên nỗi sợ hãi, lo lắng, Phó Trầm liền mở miệng nói:

"Tôi đã biết tất cả, Phong Tử."

Đầu óc Phong Tử lập tức choáng váng, y chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Phó Trầm, lúc này y vẫn có thể duy trì nụ cười bình tĩnh:

"Phó ca, anh đang nói gì vậy?. Em nghe không hiểu?."

Phong Tử vẫn duy trì nụ cười trên môi tươi cười nhìn Phó Trầm. Hắn nói:

"Tôi đã biết quan hệ giữa Lục Nhậm Giáp và cậu, cậu còn giả vờ không biết?."

"???!" Sắc mặt Phong Tử cuối cùng cũng vỡ vụn, cảm giác vừa kinh ngạc vừa tức giận lan tràn khắp cơ thể:

"Lục Nhậm Giáp, anh ta đã tỏ tình với em à?."

"Vậy là cậu đã thừa nhận quen biết hắn?."

Nhìn vẻ mặt u ám của Phó Trầm, Phong Tử liền biết mình đã nói sai, nhanh chóng giải thích:

"...Không, Phó Trầm ca, xin hãy nghe em giải thích. Tất cả chuyện này không liên quan gì đến em. Đều là lỗi của Lục Nhậm Giáp!. Em thật sự không có ý gì cả."

"Em biết, Lục Nhậm Giáp là fan hâm mộ cuồng nhiệt của em. Em không biết vì sao hắn nổi điên hành động mất kiểm soát, việc hắn làm không liên quan gì đến em. Em, em..."

Nhìn thấy Phong Tử liên tục hoảng hốt cố gắng thuyết phục hắn tin tưởng y, Phó Trầm cảm thấy cả người rét run.

Hóa ra người lên kế hoạch làm tất cả mọi chuyện, đều là Phong Tử.

——

Nghi phạm nhanh chóng được xác định thông qua camera giám sát, Lục Nhậm Giáp nhanh chóng đã được tìm thấy.

"Đúng!. Là tôi, tôi đã gϊếŧ người."

"Tôi không biết anh ta là ai. Tôi chỉ là lỡ đâm chết anh ta mà thôi. Tôi vì quá sợ hãi nên đã tìm cách giấu xác anh ta."

Trong phòng thẩm vấn, Lục Nhậm Giáp lắc đầu điên cuồng, lớn tiếng tranh luận. Nhưng vẻ mặt vẫn kiên quyết như cũ không có ý định khai tên Phong Tử.

Tuy nhiên, hành động của Phong Tử khi gặp mặt hắn đã vạch trần tất cả.

Lục Nhậm Giáp gần như điên cuồng mê đắm Phong Tử. Mỗi lần gọi điện cho Phong Tử hoặc gặp Phong Tử, anh ta đều ghi âm lại.

Lịch sử trò chuyện của hai người cũng không ngoại lệ. Chỉ là Lục Nhậm Giáp có chút thông minh, không có lưu vào điện thoại di động, mà là lưu vào một ổ cứng.

Trình Hiên ném ổ cứng cho Phó Trầm:

"Đây, tôi vừa tìm được-nhưng cẩn thận, đừng bấm loạn, tất cả đều là ảnh khỏa thân và video."

Sau khi bấm vào, hàng loạt bản ghi âm cuộc trò chuyện và hình ảnh đập vào mắt hai người.