Chương 53: Cùng Phó Trầm đến công ty.

Đại khái là bởi vì giọng nói của Phó Trầm và lão cha đối lập nhau. Phó Trầm luôn dùng lời nói nhẹ nhàng dỗ dành, trực tiếp khiến Bùi Thương mặt mày hớn hở. Từ lúc cậu dậy sớm, sự oán giận của cậu đã tiêu tan đi rất nhiều.

Nhưng Bùi Thương vẫn cố chấp: "Tôi cùng anh đến công ty, vốn dĩ cũng đã hoàn thành nghĩa vụ rồi. Đến đó tôi sẽ không học được gì đâu".

"Thương Thương, em không thích thì không học, em cứ yên tâm đi chơi, anh sẽ kiếm nhiều tiền cho em.".

Bùi Thương không khỏi thở dài trong lòng, Phó Trầm thực sự ngày càng tốt. Hắn hoàn toàn giống như một cái túi để cậu trút giận, hắn cũng không có chút mất kiên nhẫn nào với cậu.

Tại sao trước kia Phó Trầm lại không như vậy, mà lại hành động thờ ơ nhàm chán?. Bùi Thương cố gắng suy nghĩ một chút. Cuối cùng tràn đầy tự tin đưa ra kết luận:

Chắc chắn là vì đời này sống lại, cậu liền đột nhiên phát điên nháo nhào nói muốn ly hôn với Phó Trầm. Dù Phó Trầm có làm gì đi chăng nữa thì việc cậu được cưng chiều cũng là điều hiển nhiên.

Sau khi tự tin nuốt miếng bánh trứng cuối cùng, Bùi Thương chợt nhận ra có vấn đề:

"Này, Phó Trầm, sao hôm nay quầng thâm dưới mắt anh lại sâu thế?. Đêm qua anh không ngủ ngon à?."

Nói đến đây, Phó Trầm ngủ trên giường rất ngon. Khi tỉnh lại, hắn cảm thấy sảng khoái. Hiện tại hắn có thể leo lên ba ngọn núi mà không đỏ mặt hay thở hổn hển.

Phó Trầm trong lòng cười khổ, hắn có thể ngũ ngon sao?. Có lẽ là bởi vì hắn đã cấm dục quá lâu rồi. Tối qua [tiểu Phó] vô cùng hưng phấn, không chịu cúi đầu.

Tính ra, tối hôm qua hắn chỉ ngủ nhiều nhất là hai ba tiếng.

Sau bình minh, hắn sợ Thương Thương tỉnh dậy, nhìn thấy cả hai quá thân mật sẽ giận dỗi. Nên hắn đứng dậy rời giường, thu thập quần áo rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó đánh thức Thương Thương tỉnh dậy, giống như đêm qua không có chuyện gì xảy ra.

“Không có gì, dưới mắt anh luôn có quầng thâm.” Phó Trầm thản nhiên nhìn đi chỗ khác.

"Ồ, Thật sao?. Trước đây tôi không để ý."

Nhắc mới nhớ, các tổng tài đều có quầng thâm mắt như vậy ư?. Không chừng một ngày ngủ cũng không được bao lâu. Là một người theo chủ nghĩa tận hưởng, Bùi Thương không có lý do gì để thức khuya, dậy sớm. Cậu đứng dậy, vươn vai, đi theo Phó Trầm chậm rãi rời khỏi nhà.

Vì hôm nay phải đi làm, nên Phó Trầm sẽ không làm tài xế. Thư ký Hà sẽ lái xe đến đón.

Khi nhìn thấy Phó tổng từ xa, thư ký Hà bình tĩnh xuống xe. Anh chủ động mở cửa, đợi Phó tổng lên xe. Khi nhìn thấy Bùi Thương đi theo Phó tổng. Thư ký Hà chết lặng trợn tròn mắt, dù đã gặp rất nhiều gió to sóng lớn.

Với tất cả sự kính trọng, anh đã theo Phó tổng lâu như vậy. Phó tổng và Bùi Thương đã kết hôn được một thời gian. Anh chưa từng thấy Bùi Thương đi cùng Phó tổng đến công ty. Họ từ trước đến nay luôn làm việc một mình, gần như không liên lạc với nhau.

Chẳng lẽ...Phó tổng và Bùi Thương đã thật sự yêu nhau?. Mối quan hệ đã trở nên thân thiết hơn?. Rốt cuộc họ đã đạt đến mức đó chưa?.

Thư ký Hà càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng. Ngày hôm qua anh đã cùng Phó tổng đến chúc mừng sinh nhật Bùi tổng. Dù đã cố gắng không nghe Phó tổng và Bùi tiên sinh trò chuyện nhưng anh vẫn nghe thấy những lời hứa hẹn ngọt ngào từ Phó tổng.

Phó tổng nói ngài ấy muốn đối xử thật tốt với Bùi Thương tiên sinh. Chẳng trách Phó tổng lại yêu cầu anh mang nhiều hợp đồng chuyển nhượng như vậy cho Bùi tổng.

Thư ký Hà tuy rằng tuổi không lớn, nhưng tính tình lại giống như lão quản gia già trong nhà Phó gia. Khi nhìn thấy sự vui vẻ, vui mừng của Phó Trầm, anh gần như mỉm cười nhẹ nhõm.

Nhìn xem, đã lâu rồi Phó tổng không cười như thế này. Hài hòa làm sao, bắt mắt làm sao, nhìn cỡ nào cũng cảm thấy hai người thật xứng đôi.

Cười cười, thư ký Hà đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Khi Phó tổng và Bùi Thương cùng nhau bước ra. Một trong họ đã mở cửa ghế phụ.

Vậy Phó tổng ngồi phía trước hay Bùi Thương tiên sinh ngồi phía trước?. Trong lúc Thư ký Hà đang suy nghĩ có nên mở cửa ghế sau hay không thì phía đầu xe đã có người đứng đó.

Bùi Thương vô tâm không phổi nhìn thư ký Hà mở cửa, chuẩn bị bước vào ngồi xuống:

"Cảm ơn anh, thư ký Hà."

Nhưng mà chui vào một nửa, Phó Trầm vươn tay lôi Bùi Thương ra. Phó Trầm mở cửa sau, duỗi tay che khuất khung kim loại phía trên:

"Thương Thương, ghế phụ không an toàn, em ngồi ở phía sau đi."

"Vẫn là Phó tổng ân cần".

Khi nghe tin ghế phụ không an toàn, Bùi Thương rất nghe lời, cười tủm tỉm gật đầu với Phó Trầm. Nghiêm túc gọi hắn là Phó tổng, làm hắn có chút dở khóc dở cười.

Ghế phụ không an toàn?. Thư ký Hà sắp khóc ra nước mắt. Trước đây chẳng phải Phó tổng nói với anh không thích ngồi ghế sau sao?. Ngài ấy bảo chỉ thích ngồi ghế phụ thôi. Tại sao trước đây Phó tổng không nói với anh nó không an toàn?.

Nhưng nghĩ lại, Phó tổng và Bùi Thương tiên sinh ngồi ở phía sau cùng nhau là hợp lý nhất. Anh, anh là chàng trai độc thân, là người dư thừa.

Với suy nghĩ này trong đầu, thư ký Hà lặng lẽ đóng cửa ghế phụ lại, tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Khi đến tập đoàn Phó thị, Bùi Thương nhìn xung quanh, không hề cảm thấy sợ hãi luống cuống. Chỉ là cảm thấy có chút xúc động.

Thực ra kiếp trước, cậu không đến tập đoàn Phó thị thường xuyên. Nhưng cậu đã gặp Phong Tử trong văn phòng của Phó Trầm vài lần.

Lúc đó Phó Trầm đang ngồi ở bàn làm việc. Phong Tử thì ngồi trên sô pha ở khu vực tiếp khách, nghe thấy giọng cậu. Y quay đầu mỉm cười:

"Anh họ?. Tại sao anh lại ở đây?"

Cậu cảm thấy tức giận khi nhớ đến thái độ "Tôi là chủ ở đây" của Phong Tử. Hỏi cậu tại sao lại đến đây?. Văn phòng của chồng tôi, tôi không được đến ư?.

Kiếp trước đến đây cậu tận mắt nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn trên bàn của Phó Trầm. Chính bản thỏa thuận ly hôn đã khiến cậu suy sụp chết tâm.

Kết quả, bản thỏa thuận ly hôn là do tên Phong Tử giở trò. Nếu không phải cậu chết đi, sau đó biến thành linh hồn ở góc đường và nghe lén được bọn họ nói chuyện. Có lẽ cả đời cậu cũng sẽ không biết được nguyên nhân.

Nhắc mới nhớ, dễ bị bắt nạt là lỗi của cậu. Cậu nhu nhược, rụt rè trong các mối quan hệ. Để Phong Tử lợi dụng điểm này dễ dàng bắt nạt cậu.

Sau đó Bùi Thương đột nhiên nói: "Tức chết lão tử, đến mức muốn tự đấm mình."

Phó Trầm mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng rất nhanh đáp lại:

"Không được, Thương Thương em muốn đánh thì cứ việc đánh anh đi, anh có sức chống cự."

"Được. Anh cũng đáng bị đánh".

"Chỉ cần khiến Thương Thương vui vẻ, anh sẵn sàng bị đánh bất kể lúc nào."

Thư ký Hà ôm một chồng tài liệu trong tay, đi phía sau Phó Thần và Bùi Thương. Thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Ôi Chúa ơi, Phó tổng luôn trông như thế này trước mặt Bùi Thương tiên sinh ư?.

Anh thực sự không dám tin Phó tổng sẽ nở một nụ cười dịu dàng với khuôn mặt bị bầm tím. Và cũng thật khó để tưởng tượng ngài ấy sẽ nói nhiều lời dụ dỗ như vậy.

Chẳng trách Phó tổng thường ngày ít nói như vậy. Hóa ra tất cả lời ngọt ngào của ngài ấy đều được nói riêng với Bùi Thương tiên sinh.