Chương 52: Sự đυ.ng chạm ấm áp.

Đột nhiên được Bùi Thương "sủng ái". Phó Trầm cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đến mức không dám cử động. Hắn sợ nếu thay đổi động tác, Thương Thương sẽ không thoải mái.

Đối mặt với Bùi Thương không hề phòng bị, Phó Trầm hiếm khi cảm thấy chân tay luống cuống. Hắn không biết phải làm gì bây giờ.

Hắn nên lợi dụng tình thế mà ôm lấy Thương Thương, hay nên giữ vững lập trường đẩy Thương Thương trở về biên giới?. Phó Trầm vật lộn với suy nghĩ của mình một lúc lâu.

Cuối cùng, sau một thời gian dài trôi qua, nhiều lần xác nhận Bùi Thương vẫn hô hấp vững vàng như cũ. Phó Trầm cẩn thận duỗi cánh tay đang được Bùi Thương ôm ra, nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Thương.

Nó không quá mức thân mật nhưng cũng giúp Thương Thương tựa đầu vào người hắn tốt hơn, ngủ ngon hơn. Đúng như dự đoán, Bùi Thương lại cong cánh tay lên. Phó Trầm vui mừng.

Hắn nguyện ý làm cái gối hình người, hắn nguyện ý. Đây là vinh dự của hắn.Cảm thấy hài lòng mỹ mãn, Phó Trầm đem Bùi Thương ôm vào lòng, cuối cùng nhắm mắt lại.

Ngày mai hắn thực sự phải đến công ty làm một số việc, nếu không ngủ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần.

Không ngờ, Phó Trầm nhắm mắt lại không bao lâu, liền cảm giác được cánh tay Bùi Thương động đậy.

Ngay sau đó, hắn bị Bùi Thương nắm lấy [tiểu Phó]. Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị Bùi Thương sờ soạng [tiểu Phó]. Phó Trầm lập tức tỉnh lại, mở mắt ra.

Trong bóng tối mờ mịt, hắn nhìn thấy Bùi Thương đang ngủ nghiêng, một tay duỗi ra khỏi chăn đang nắm lấy (..)

"Thương...Thương Thương...?."

Phó Trầm cảm thấy giọng mình run run khi gọi Bùi Thương. Bùi Thương hoàn toàn không có phản ứng, tiếng ngáy nho nhỏ gần như phát ra liên tục, cực kỳ dồn dập.

Làm sao hắn thể ngủ được với tư thế như thế này đây?. Tim hắn đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập hơn. Hắn cảm thấy toàn bộ máu dồn lêи đỉиɦ đầu. Hắn chưa bao giờ có cảm giác này.

Hắn muốn cử động cơ thể nhưng không thể, hắn muốn trút giận nhưng lại không có nơi nào để trút giận. Rốt cuộc, người chọc tức hắn đã ngủ say mà không hề hay biết.

Phó Trầm cười khổ nói: Đây là quả báo mà hắn cùng cha vợ tính kế sao?.

Chỉ cần có thể lấy được sự sủng ái của Thương Thương, vậy hắn liền chấp nhận! Rốt cuộc cũng cảm thấy có chút mãn nguyện.

——

Đêm đó, Bùi Thương có một giấc mơ.

Cậu mơ thấy mình trở về năm cậu 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cao trung. Cậu và Thịnh Văn Cảnh cùng nhau đi thi lấy bằng lái xe.

Ngồi trong xe, thắt dây an toàn, cậu thuần phục cầm cần số của xe. Đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, cảm giác lái xe có chút là lạ.

Ngay khi cậu đang [kéo cần số xe], Thịnh Văn Cảnh lái xe chạy lao vυ"t qua cậu. Nụ cười quái dị của Thịnh Văn Cảnh vang vọng khắp bầu trời:

"Ha ha ha ha ha....lão tử chính là chiến thần đua xe nổi tiếng, không ai có thể đuổi kịp. Mẹ kiếp, Lý Thần, sao anh lại là huấn luyện viên của tôi?. Thật đáng sợ, tôi bỏ chạy trước đây.""Khặc khặc khặc khặc khặc..."

Giấc mơ lộn xộn kì lạ vẫn luôn liên tục kéo dài đến bình minh. Sau đó Bùi Thương bị Phó Trầm đánh thức.

"Thương Thương, dậy đi, xuống lầu ăn sáng."

Bùi Thương đắm chìm trong giấc mơ kỳ lạ vừa rồi, không chịu mở mắt:

"Tôi không muốn dậy, cũng không muốn ăn sáng. Hãy để tôi ngủ thêm một chút, ngủ thêm một chút."

Phó Trầm đã rời giường thay quần áo cách đây nửa tiếng trước. Cha vợ buổi sáng gọi điện thoại cho hắn, chỉ điểm cho hắn một ý tưởng.

"Tiểu Trầm, tối qua cùng Tiểu Thương ngủ ngon không?."

Phó Trầm đi tới ban công, liếc nhìn Bùi Thương đang ngủ say trong chăn, mỉm cười:

"Ngủ rất ngon, cảm ơn cha đã quan tâm."

"Tiểu Trầm, sao con không đưa Tiểu Thương đến công ty, đem nó giữ chặt bên người?. Tục ngữ nói, tình yêu lớn dần theo thời gian. Chỉ cần các con ở cùng nhau, nhất định sẽ nảy sinh tình cảm."

"Nhưng Thương Thương ngủ rất ngon..."

"Hả, không có đâu. Tiểu tử này thích nằm nướng trên giường, nếu không có người gọi nó dậy. Nó sẽ nằm trên giường đến chiều. Con lúc này đừng chiều hư nó. Nếu không đánh thức được nó, con nhớ nói cho ta biết."

Sau khi cúp điện thoại, Phó Trầm đến bên giường. Lần đầu tiên hắn cố gắng đánh thức Thương Thương đang ngủ say.

Tất nhiên là không thành công.

Phó Trầm gọi thêm mấy lần, thấy Bùi Thương vẫn không trả lời, đành phải tự mình làm....

Kéo Bùi Thương ra khỏi chăn, chọn quần áo mặc cho Bùi Thương. Lăn lộn một hồi, Bùi Thương vẫn không chịu mở mắt. Sau khi mặc xong quần áo, Phó Trầm buông lỏng tay. Bùi Thương liền ngã vẹo vào gối như thể không có xương.

Giống như chiếc gối có khối nam châm hút chặt Bùi Thương.

Phó Trầm không còn cách nào khác đành phải dùng con át chủ bài của mình. Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho cha vợ. Sau đó đặt điện thoại di động ở chế độ loa ngoài áp vào tai Thương Thương.

"Bùi Thương!!. Thằng nhóc này, mau dậy ngay cho ta. Con còn dám nằm trên giường ngủ khi cha đang gọi con?. Hả?!?."

Bùi Thương run rẩy dữ dội, từ nhỏ đã bị cha mắng nhiều lần nên đã đứng dậy theo phản xạ có điều kiện. Nhắm mắt đứng dậy thực hiện một hiệp quyền anh:

"Ho ho ha này, hello. Cha ơi, nhìn này, con dậy thật rồi, con tỉnh thật rồi mà. Áu áu con dậy rồi."

Mạnh mẽ vung nắm đấm, Bùi Thương đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Phó Trầm đứng ở bên giường, yên lặng nhìn cậu.

Xong rồi, xấu hổ quá, cậu quên mất tối qua Phó Trầm ngủ ở đây.

"Thương Thương, em mau xuống lầu ăn sáng. Lão cha có chuyện muốn nói với em."

——

Ngồi vào bàn ăn, trong miệng đang cắn một miếng bánh trứng. Bùi Thương bất mãn hét vào điện thoại di động trên bàn:

"Không công bằng. Không công bằng tí nào. Cho dù Phó Trầm phải đi làm và dậy sớm. Sao con cũng phải chịu khổ cùng anh ta."

Cha Bùi: "Bất công chổ nào?. Cha muốn con học cách quản lý công ty từ Phó Trầm. Khi cha già rồi, công ty sẽ giao cho con."

"Con không muốn. Cha, cha trẻ tuổi khỏe mạnh như vậy, cha sinh ra đã là đại nhân. Ít nhất 70 tuổi còn có thể làm việc. Con không cần học quản lý công ty."

Cha Bùi giận tím mặt: "Tiểu tử thúi, con không muốn cha về hưu dưỡng già à. Con còn muốn cha trở thành hắc nô?. Đừng tưởng bở, hôm nay con nhất định phải cùng Phó Trầm đến công ty."

"Con không muốn đâuuuuu."

"Vậy ta sẽ đóng băng thẻ của con."

Bùi Thương bĩu môi, đêm qua cha cậu cũng dùng chiêu này uy hϊếp cậu. Còn khiến cậu phải nằm chung giường với Phó Trầm.

Cho nên hôm nay cậu tuyệt đối sẽ không cúi đầu nghe lời. Nếu cha muốn đóng băng thẻ, liền đóng băng nó. Cùng lắm, cậu có thể quẹt thẻ của Phó Trầm. Cậu còn có nhiều biện pháp đối đầu với lão cha.

Bất quá, còn chưa kịp phản bác lại, Bùi Thiên lạnh lùng nói: "Tiểu Trầm, con không được cho tiểu tử này tiền."

Bùi Thượng: "..."

Bùi Thương (buồn bã tức giận): "Con đi, con sẽ đi. Cha ơi, cha thực sự không còn thương con nữa. Cha ép con phải kế thừa gia nghiệp."

Phó Trầm vẫn luôn cẩn thận quan sát Thương Thương. Cúp điện thoại thấy Thương Thương vẻ mặt không vui. Hắn suy nghĩ một chút, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Bùi Thương, có chút an ủi nói:

"Không sao đâu, Thương Thương. Em cùng anh đến công ty, em không cần học gì cả. Em chỉ cần vui vẻ hưởng thụ ở bên cạnh anh thôi. Được chứ?."