Chương 51: Không sao đâu, anh thích ngũ khoả thân.

Ánh đèn yếu ớt mờ ảo chiếu vào người Phó Trầm, làm nổi bật thân hình săn chắc của hắn. Thật sự làm người ta không thể rời mắt. Đặc biệt là chiếc quần đùi che đi thứ bên trong. Bùi Thương nhìn chăm chú vào nó, xác nhận một suy đoán trong đầu:

[Phó Trầm anh ta đối với mình có ý tứ. Hoàn toàn có ý tứ đó.

Nếu không, tiểu Phó Trầm sẽ không ấn tượng như vậy. Chắc chắn là như vậy.]

Sau khi gấp gọn gàng bộ đồ ngủ, đặt sang một bên. Phó Trầm một tay đặt lên giường, tay còn lại đưa về phía Bùi Thương.

"Anh, anh, anh, anh định làm gì?."

Bùi Thương nhạy cảm nhận ra được động tác của Phó Trầm, cố gắng lùi lại. Cậu nuốt nước bọt, hai mắt mở to không rời khỏi Phó Trầm. Những dấu vết cậu để lại trên cơ thể Phó Trầm trong hai ngày qua vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

KHÔNG! Bùi Thương-cậu, không phải là loại người sẽ bị vẻ đẹp mê hoặc. Phó Trầm mơ tưởng muốn làm gì?. Câu dẫn cậu cũng vô dụng.

Bùi Thương cho rằng mình đứng đắn, ôm chặt chăn. Nhưng chỉ có cậu mới biết trong lòng mình có kỳ vọng hay không.

Phó Trầm đã đoán trước được phản ứng này của Thương Thương . Vì vậy hắn đưa tay ra, đưa tay qua người Thương Thương. Giả vờ lấy điện thoại di động từ dưới gối phía sau Thương Thương.

Bùi Thương bất động tại chổ. Phó Trầm chỉ muốn lấy lại điện thoại di động?. Cậu đây là tự mình đa tình?.

Chớp chớp mắt khó tin, Bùi Thương không bỏ cuộc mà hỏi:

"Anh chỉ muốn lấy điện thoại di động thôi à?. Anh cầm điện thoại di động làm gì vậy?."

"Đặt đồng hồ báo thức, ngày mai anh phải đến công ty làm việc." Phó Trầm tự nhiên trả lời.

"Đặt đồng hồ báo thức, đặt đồng hồ báo thức, anh cởϊ qυầи áo là có ý gì?."

Sau khi chậm rãi thiết lập đồng hồ, Phó Trầm bình tĩnh nói:

"Không có ý gì, chỉ là anh có thói quen ngủ khỏa thân mà thôi."

Phó Trầm thích ngủ khỏa thân?. Tại sao cậu không biết?. Bùi Thương nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến. Nếu như cậu biết Phó Trầm thích ngũ khoả thân. Chắc chắn trong lòng cậu có quỷ.

Dù sao kiếp trước cậu chưa từng chân chính sống chung với Phó Trầm. Đối với thói quen của Phó Trầm, cậu cũng không biết.

Kiếp này...Lần cuối cùng cậu từ trên giường Phó Trầm tỉnh lại. Phó Trầm tựa hồ cũng không có mặc quần áo. Hóa ra Phó Trầm thích ngủ khỏa thân. Thật sự không hề muốn làm gì cậu cả.

Chà, cậu vừa rồi phản ứng dữ dội như vậy chẳng phải rất mất mặt sao?. Bùi Thương cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng. Không biết là vì chuyện xấu hổ vừa rồi hay là vì nhìn thấy Phó Trầm khỏa thân.

"...Đáng ghét. Nếu không phải sợ lão cha. Tôi sẽ không làm những điều ngu ngốc, tôi sẽ không ở chỗ này ngũ cùng anh."

Bùi Thương khẩu thị tâm phi nói to:

Cậu đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, dùng tay vẽ một đường phân cách giữa chiếc giường lớn của Phó Trầm:

"Anh có nhìn thấy không?. Vĩ tuyến 38. Không ai có thể vượt qua ranh giới này khi đang ngủ. Đây là quy định."

Nói xong, Bùi Thương quấn chăn bông nằm xuống giường như một con sâu. Quay lưng về phía Phó Trầm, gắt gao nhắm mắt lại. Như thể sắp ngủ với tư thế này, mắt nhắm nhưng hai lỗ tai vẫn dựng thẳng.

Cậu nghe thấy Phó Trầm đặt điện thoại ở đầu giường, sau đó ngồi lên giường, tấm đệm mềm mại khẽ rung lên.

"Thương Thương..."

"Chuyện gì?."

"Anh sẽ không vượt qua ranh giới, nhưng em có thể cho anh một nửa cái chăn được không?. Nếu anh ngủ mà không có chăn sẽ hơi lạnh."

Không biết vì sao, mặc dù giọng nói của Phó Trầm rất bình tĩnh. Nhưng Bùi Thương lại cảm thấy nghe có chút ủy khuất. Bùi Thương cắn chặt răng :

"Sao trên giường anh chỉ có một cái chăn?. Anh cố ý à?."

Giọng điệu của Phó Trầm càng thêm ngây thơ: "Anh ngủ một mình suốt, sao phải có hai cái chăn?."

Ồ, có vẻ như vậy. Nếu trên giường của Phó Trầm có hai cái chăn bông thì thật sự có vấn đề. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao thì cậu đã chiếm lãnh thổ của Phó Trầm. Cậu thậm chí không thể chiếm toàn bộ chăn bông của Phó Trầm được. Điều này không phù hợp với tinh thần hiệp sĩ của cậu.

Thế còn.....nếu cậu chia một nửa cho Phó Trầm thì sao?. Đại khái là bởi vì Bùi Thương chậm chạp không có phản ứng, Phó Trầm hạ giọng nói thêm:

"Nếu Thương Thương thật sự không muốn, anh có thể không đắp chăn mà ngủ. Anh hiểu, mặc dù chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Nhưng Thương Thương không thích anh. Cho nên anh phải biết điều mà tránh xa em, trốn đến nơi em..."

Lời còn chưa nói xong, trên mặt Phó Trầm đột nhiên bị một vật thể mềm mại ấm áp không rõ bao phủ.

"Không được phép nói nữa. Ngày mai chẳng phải anh cần đi làm sớm sao?. Vậy thì đi ngủ sớm đi."

Bùi Thương tức giận vặn vẹo người chửi thầm. Tại sao gần đây Phó Trầm lại trở nên như vậy?.

Đùa vui thôi à?. Phó Trầm phải duy trì năng lượng của mình để có trạng thái tinh thần tốt nhất. Để giúp tập đoàn Phó thị kiếm nhiều tiền hơn mang về cho cậu.

Sau khi Phó Trầm sửng sốt một lát, hắn im lặng cười, nụ cười đặc biệt ôn nhu và trìu mến. Thương Thương bảo hắn sớm nghỉ ngơi sớm một chút. Thương Thương quan tâm sức khoẻ của hắn. Thương Thương lo lắng cho hắn.

Điều này có nghĩa là: Thương Thương trong lòng có hắn. Hắn chắc chắn sẽ nỗ lực gấp đôi để làm hài lòng Thương Thương.

Trong đêm ồn ào, Phó Trầm càng yêu Bùi Thương nhiều hơn.

Và...

Phó Trầm yên lặng nằm xuống, đắp nửa chiếc chăn bông mà Bùi Thương ném cho hắn. Lặng lẽ đưa lên chóp mũi, nhẹ nhàng hít hà.

Chăn ấm áp, nhiệt độ cơ thể của Thương Thương vừa rồi lưu lại. Thương Thương vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm và dầu gội giống y như của hắn. Mùi mật đào ngọt ngào quen thuộc.Bùi Thương lúc này đang nằm bên cạnh hắn. Không biết có nên nói Bùi Thương thực sự vô tâm hay không. Hoặc có lẽ tối nay cậu thực sự có chút náo loạn ầm ĩ, hao phí quá nhiều sức lực.

Rõ ràng vừa rồi còn cùng Phó Trầm giận dỗi. Nhưng chẳng được bao lâu thì cậu lại quấn chăn ngủ thϊếp đi. Thậm chí còn phát ra âm thanh hít thở nhè nhẹ.

Điều này khiến Phó Trầm thập phần ngạc nhiên. Hắn ngạc nhiên khi có người có thể dễ dàng ngủ ngon và sâu như vậy. Mặc dù không quen thuộc nơi lãnh thổ của mình.

Cho nên Thương Thương nhất định rất tin tưởng hắn, em ấy làm sao dám ngủ say như vậy. Khi không có bất kỳ phòng bị nào.

Thương Thương yêu hắn.

Bùi Thương: zzZ...

Đêm đã khuya, Phó Trầm luôn rất tỉnh táo trên chiếc giường lớn. Chẳng bao lâu sau hắn cảm thấy có chút khô nóng. Vì thế hắn xốc chăn lên. [Tiểu Phó] bắt đầu làm lễ kéo cờ. Hắn không biết khi nào lá cờ này sẽ được hạ xuống.

Ngay khi trái tim đang dâng trào của Phó Trầm dần dần bình tĩnh lại. Bùi Thương chắc chắn đã ngủ rất ngon lành. Cậu tưởng rằng mình đang ở trên chiếc giường của chính mình. Cư nhiên ở trên giường kéo chăn lăn loạn cả lên.

Bùi Thương vượt qua vạch phân cách vừa vẽ, lăn đến bên cạnh Phó Trầm. Khi đầu tựa vào cánh tay Phó Trầm. Bùi Thương tựa như đã tìm được một tư thế thích hợp, thoải mái. Sau đó bất động không nhúc nhích.