Chương 50: Màu xám thật sự trông rất lớn.

"Không kịp..không kịp rồi, mau mau cùng tôi nằm trên giường giả vờ một chút, nếu không điện thoại sẽ cúp máy".

Bùi Thương vô cùng nôn nóng lo lắng, không nghĩ ra được cái gì ngượng ngùng hay xấu hổ, liền kéo Phó Trầm đi đến bên giường.

Cậu cởi giày, leo lên giường, sau đó kéo Phó Trầm đứng dậy, tùy ý cởϊ áσ choàng tắm ra khỏi ngực Phó Trầm, tựa vào người Phó Trầm sau đó sẵn sàng trả lời điện thoại.

"Cha! Chào buổi tối cha ơi. Dù đã hơn một tiếng không gặp nhưng con vẫn nhớ cha."

Vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Thiên, xuất hiện trên màn hình:

"Tiểu Thương. Phó Trầm đâu rồi?."

"Ở chỗ này nha."

Bùi Thương chỉ về phía sau, ngón tay chạm vào cơ ngực của Phó Trầm.

"Phó Trầm, ở đó là được. Phó Trầm hôm nay uống hơi nhiều, hôm nay con chịu khó chăm sóc nó một chút. Đừng gây thêm phiền phức nữa."

"Dạ, dạ, dạ." Bùi Thương gật đầu như gà mổ thóc:

"Cha yên tâm, con hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Bùi Thiên dặn dò vài câu, liền cắt đứt điện thoại. Bùi Thương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng từ trên người Phó Trầm đứng dậy, định rời đi như bình thường:

"Cám ơn, cám ơn. Phó tiên sinh, tối nay anh nghỉ ngơi thật tốt. Tôi không quấy rầy anh nữa, ngày mai gặp lại."

"Sao em lại gấp gáp thế?." Phó Trầm không nhịn được hỏi Bùi Thương.

Cho dù Bùi Thiên muốn gọi điện video xem bọn họ thế nào, nhưng theo tính cách của Bùi Thương. Em ấy có thể lừa lão cha bằng cách không trả lời điện thoại.

"Bởi vì cha nói sẽ khoá thẻ ngân hàng của tôi nếu tôi không trả lời điện thoại." Bùi Thương trả lời thẳng thắn:

"Nếu tôi không diễn cho ông ấy xem, lão cha thực sự khoá thẻ của tôi thì sao?."

Vì sợ hết tiền nên phải cúi đầu trước thế lực tà ác. Đây quả thực sự là phong cách của Thương Thương. Chỉ là...

"Anh cho em thẻ đen, sao em không dùng đến?."

"Thì, cái này....." Bùi Thương gãi đầu, tránh đi ánh mắt của Phó Trầm.

Nhắc đến thẻ đen của Phó Trầm, Bùi Thương cảm thấy thực sự không được tự nhiên. Nguyên nhân chủ yếu là lần trước cậu say rượu. Cậu đã dùng thẻ đen của Phó Trầm thanh toán.

Cho nên dù biết tất cả số tiền trong thẻ đen đều thuộc về mình. Nhưng ký ức xấu hổ đó vẫn in vào trong đầu, cậu không thể chấp nhận được.

Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Thương liền nghĩ ra một lý do hoàn hảo:

"Anh đưa thẻ cho tôi, đó là tiền sinh hoạt của chúng ta. Tôi không thể xin thêm một ít từ cha sao?."

Mới là lạ. Bùi Thương trong lòng nói thêm, nếu Phó Trầm dám đối xử với cậu như trước đây, cậu sẽ tuyệt đối không chút lưu tình lấy tiền của Phó Trầm bỏ trốn. Sau đó đưa hết tiền cho cha mình.

Phó Trầm bị những lời này dỗ dành, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Thương Thương nói đó là tiền của "chúng ta". Nói cách khác, Thương Thương từ tận đáy lòng cảm thấy bọn họ là một gia đình. Cho nên mới nghĩ như vậy.

Thương Thương đây là đau lòng hắn, cho nên mới luyến tiếc sử dụng tấm thẻ đen đó.

"Được rồi, được rồi. Lão cha đã nói với tôi, tối nay anh uống nhiều rượu nên tôi không làm phiền anh nữa. Anh đi ngủ sớm nhé, ngủ ngon."

Xử lý xong lão cha, Bùi Thương cứ như vậy rời đi, còn không quên đóng cửa phòng ngủ của Phó Trầm.

Thương Thương vội vàng chạy đến và cũng bỏ đi rất vội vàng.

Phó Trầm cười thầm, âm thầm lắc đầu. Bùi Thiên nói hắn đã uống quá nhiều và cần được chăm sóc. Thương Thương liền tin tưởng.

Hắn sợ chắc Thương Thương đã quên rằng người lái xe về nhà là hắn. Làm thế nào một người say rượu có thể lái xe?. Hắn không hề uống rượu trong suốt bữa tiệc. Thương Thương không biết điều đó, phỏng chừng em ấy chỉ lo uống Cola.

Sau khi sửa sang lại chiếc áo choàng tắm bị Bùi Thương vứt bừa bãi. Phó Trầm nhìn vào gương, trầm tư chọc vào chỗ Bùi Thương vừa chọc.

Kỳ lạ, vì cái gì cả hai đều chọc cùng một chỗ?. Nhưng khi Thương Thương chọc vào thì có cảm giác ngứa ngáy tê dại. Còn hắn tự chọc vào thì lại không có cảm giác gì?.

Phó Trầm cởϊ áσ choàng tắm, còn chưa kịp mặc quần áo ngủ. Trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân, Bùi Thương lại gõ cửa phòng hắn.

"Phó Trầm, Phó Trầm. Tôi là Bùi Thương, tôi vào được không!."

Lần này, Bùi Thương không đợi Phó Trầm trả lời, cậu đã mở cửa xông vào sau đó nhìn thấy một.....hảo hảo a.

Dùng sức chớp chớp đôi mắt, Bùi Thương mặt đỏ bừng:

"Sao anh không mặc quần áo. Mau mặc quần áo vào đi. Phó Trầm, sao anh lại đi loanh quanh mà không mặc quần áo?."

"...Anh đang định mặc thì em mở cửa bước vào."

Bùi Thương đỏ bừng mặt xoay người sang hướng khác, quay lưng về phía Phó Trầm, lớn tiếng nói:

"Anh mau mặc quần áo vào đi. Tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Càng nhìn phản ứng của Bùi Thương, hắn càng thấy buồn cười. Phó Trầm chậm rãi mặc quần áo sau đó đi đến bên cạnh Bùi Thương:

"Sao vậy?."

"Vẫn là lão cha, ông ấy xem một video nào đó có màn múa tay, có những động tác cử chỉ thân mật của hai người. Sau đó, ông ấy nhất quyết bắt tôi quay cho ông ấy xem. Tôi nói rằng những đoạn video này sẽ hủy hoại tâm hồn của người trung niên và người già. Anh nhìn xem lão cha rõ ràng đang bị đầu độc."

Không biết vì sao, Phó Trầm có chút buồn cười. Cha vợ thực sự biết rất rõ tính cách con trai mình. Biết Bùi Thương sau khi gọi video có thể sẽ rời đi. Vì vậy ông đã đưa ra một nhiệm vụ khác.

Sau khi cùng Bùi Thương ghi lại màn múa tay, Tiểu Thương Thương nhẫn tâm nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên, một lúc sau Bùi Thương lại gõ cửa.

"Lão cha nói cách đây không lâu ông đã mua cho chúng ta một bộ đồ ngủ, bảo chúng ta mau mặc vào cho ông xem."

"Lão cha còn nói chúng ta cùng chụp một tấm ảnh chắc chắn sẽ rất đẹp. Chúng ta thử xem."

"Lão cha nói…"

Cuối cùng, sau khi chạy đi chạy lại mấy lần, Bùi Thương rốt cuộc cũng suy sụp:

"Tối nay lão cha làm sao thế?. Ông ấy rất vui khi được đón sinh nhật ư?. Tại sao ông ấy cứ nhất quyết phải làm phiền hai chúng ta."

Phó Thần rũ mắt xuống:

"Có lẽ là bởi vì cha biết chúng ta quan hệ không tốt. Dù sao Thương Thương cũng nói với lão cha chúng ta sắp ly hôn."

Bùi Thương sửng sốt, cười hai tiếng: "Ha, ha, ha. Lúc đó anh nghe được à?."

Cậu nói những lời đó, nháo loạn cũng là cậu. Nhưng bị Phó Trầm nghe được, cậu vẫn có chút xấu hổ.

Điều này cũng có lý, lão cha lo lắng về vấn đề tình cảm của con trai mình nên đã cố gắng mai mối hết lần này đến lần khác.

Ngày thường, cậu có thể nổi loạn phản nghịch, nhưng hôm nay là sinh nhật của cha cậu. Dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể làm trái ý cha mình. Cậu mệt mỏi khi phải chạy đi chạy lại giữa hai phòng. Cậu không biết lão cha sẽ làm gì tiếp theo.

Bùi Thương dứt khoác ăn vạ nằm trên giường của Phó Trầm, nhấc chăn lên sau đó quấn quanh mình. Tỏ ra bất mãn hừ hừ:

"...Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi sẽ không rời đi. Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây."

Tuyệt đối, tuyệt đối là bởi vì tình huống khẩn cấp này, cậu thật sự không muốn để Phó Trầm ngủ ở chỗ này.

Phó Trầm đứng ở bên giường, thầm vui mừng vì kế hoạch của hắn và cha vợ đã thành công.

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, đi ngủ đi.".

Phó Trầm “đồng tình” gật đầu. Sau đó đứng ở mép giường, tự nhiên cởϊ áσ ngủ ra.

"Anh, anh, anh, ngủ đi, sao lại cởϊ qυầи áo."

Bùi Thương bị hành động của Phó Trầm làm giật mình, cậu sợ hãi nắm chặt chăn cố gắng quấn quanh người. Chẳng lẽ Phó Trầm một tấc lại muốn tiến một thước, lợi dụng cơ hội này để động tay động với cậu?.

Hắn cởi bộ đồ ngủ ra, chỉ chừa lại chiếc quần đùi màu xám. Trong phòng chỉ có ngọn đèn ngủ yếu ớt mờ mờ.

Mặc dù Bùi Thương có chút căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn xuống. Nhìn chằm chằm vào chiếc quần đùi của hắn.

Không cần phải nói, màu xám thật sự trông rất lớn a.