Chương 5: Tôi yêu Bùi Thương.

Thịnh Văn Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liều mạng lao tới đấm vào mặt Phó Trầm:

"Tiểu Thương vì ngươi mà mất tích. Phó Trầm, tên khốn khϊếp!. Nếu ngươi không làm gì sai, Tiểu Thương sao có thể chết?."

Phó Trầm bị đánh ngã xuống đất không có chút phản kháng, khóe miệng chảy máu, chua xót lau đi:

"Đúng, đều là lỗi của tôi."

Như muốn trút giận thay cho Bùi Thương, Thịnh Văn Cảnh hoàn toàn đánh mất hình tượng hằng ngày của một ngôi sao điện ảnh. Liên tục đấm Phó Trầm hết lần này đến lần khác, hốc mắt đỏ hoe:

"Phó Trầm, ngươi thật tàn nhẫn. Cho dù chỉ là hôn nhân ràng buộc, cho dù chỉ là giả vờ. Ngươi cũng không thể giả vờ có chút tình cảm với Tiểu Thương hay sao?. Còn đơn ly hôn của ngươi, sau khi Bùi gia hết giá trị lợi dụng người liền vứt bỏ cậu ấy ư?."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ly hôn với Bùi Thương. Thỏa thuận ly hôn chỉ là sự hiểu lầm. Hơn nữa tôi đối với Bùi Thương trước nay đều không phải lợi dụng. Tôi yêu em ấy."

Phó Trầm cắn chặt răng, đè nén nỗi đau trong lòng, run rẩy đau khổ trả lời.

Sáng sớm sương mù còn chưa tan hẳn, tiếng nước sông chảy nhẹ nhàng bên tai.

Bùi Thương chưa từng nghe Phó Trầm nói yêu cậu, cũng không nghĩ tới sau khi chết đi. Trong hoàn cảnh này, cậu lại nghe được nam nhân lạnh lùng xa cách này nói yêu.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Phó Trầm, Bùi Thương cảm thấy bối rối - Phó Trầm thực sự yêu cậu?.

Thịnh Văn Cảnh mỉm cười nhìn chằm chằm vào mắt Phó Trầm, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một:

"Ngươi yêu Tiểu Thương?. Thật nực cười."

"Nếu ngươi yêu Tiểu Thương, ngươi sẽ biết rõ Tiểu Thương đã yêu thầm ngươi suốt nhiều năm trời, nhưng ngươi vẫn không đáp lại cậu ấy."

Phó Trầm nuốt máu vào trong miệng, trong lòng vô thức không tin lời nói của Thịnh Văn Cảnh.

Bùi Thương thích hắn?. Làm sao có thể được.

"Tôi và Bùi Thương chỉ là một cuộc hôn nhân thương nghiệp. Em ấy không hề yêu tôi và chưa bao giờ có ý định đến gần tôi."

"Hôn nhân thương nghiệp?." Thịnh Văn Cảnh gần như tức giận đến phát điên:

"Ngươi cho rằng Tiểu Thương đến với ngươi đơn giản là vì Bùi gia sao?. Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Bùi, nếu cậu ấy không yêu ngươi, vì sao lại đồng ý cuộc hôn nhân này?."

"Ngươi nói Tiểu Thương không đến gần ngươi?. Ngươi không thấy thái độ của ngươi lúc bình thường đối xử với Tiểu Thương như thế nào sao?. Tiểu Thương có dám đến gần ngươi không?. Tiểu Thương có dám nói yêu ngươi không?. Bản thân ngươi là người rõ nhất?. Hơn nữa ngươi còn luôn cùng tên khốn Phong Tử kia mập mờ bên nhau."

Hắn cảm thấy Thịnh Văn Cảnh dùng lời nói quá khó nghe, Phó Trầm khẽ cau mày:

"Phong Tử là em họ của Bùi Thương."

"Em họ?. Phó Trầm, ngươi có biết hay không, người mong ngươi cùng Tiểu Thương ly hôn nhất chính là Phong Tử. Phong Tử luôn mong Tiểu Thương chết đi, cũng mong hai ngươi ly hôn."

Nghĩ đến vẻ mặt đơn thuần của Phong Tử khi đưa cho hắn đơn thỏa thuận ly hôn, nghĩ đến những lời do dự của Phong Tử khi cùng hắn ăn tối. Tâm trí Phó Trầm cảm thấy nhức nhối đau đớn.

Không thể nào... thật sự là...?

Thấy Phó Trầm thất thần mất tập trung, Thịnh Văn Cảnh chế nhạo cười lạnh:

"Phó Trầm, ngươi ngẫm lại xem, có em họ nào sẽ can thiệp vào quan hệ hôn nhân của anh trai mình?. Còn mời anh rễ ăn cơm, bày mưu tính kế anh trai. Ngươi nghĩ kỹ xem Phong Tử hắn đang âm mưu làm gì?."

Thịnh Văn Cảnh lắc lắc bàn tay bị trầy xước do dùng lực quá mạnh, loạng choạng đứng dậy. Anh rất muốn tiếp tục chế nhạo Phó Trầm nhưng nước mắt lại không ngừng rơi trên má.

Thịnh Văn Cảnh không muốn tiếp xúc với Phó Trầm lần nào nữa. Phó Trầm và Phong Tử cả hai đều khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Sáng sớm sương mù dần dần tan hết, Phó Trầm chậm rãi từ bãi đá đứng lên, lau vết máu trên khoé miệng, cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt.

Lời nói của Thịnh Văn Cảnh văng vẳng bên tai, khiến trái tim vốn vững vàng lâu nay của hắn sinh ra dao động.

Trên thực tế, tình cảm của Phó Trầm dành cho Bùi Thương không chỉ là ngày một ngày hai.

Bùi Thương-thiếu gia nhà họ Bùi, tính cách hướng ngoại hoạt bát sôi nổi, luôn mang lại cho người khác cảm giác tràn ngập sức sống. Em ấy thường xuyên xuất hiện ở nhiều nơi công cộng nên việc thu hút sự chú ý của hắn là điều đương nhiên.

Ngay khi Phó gia và Bùi gia có cơ hội hợp tác. Hắn đã lợi dụng sự hợp tác này mà đưa ra phương án liên hôn.

Những điều kiện mà hắn đưa ra rất hào phóng, số tiền lãi hắn đem lại khiến ai cũng thèm muốn. Hắn chắc chắn rằng Bùi Thương rất có thể sẽ cưới hắn.

Tuy nhiên, sau khi Bùi Thương hoạt bát, cởi mở luôn tràn đầy năng lượng kết hôn cùng hắn, dần dần đã trở thành một người hoàn toàn khác. Nụ cười và lời nói của em ấy ngày càng ít đi, và hắn cũng dần ít tiếp xúc với Bùi Thương.

Cách đây không lâu, em họ của Bùi Thương là Phong Tử đã đến thành phố A. Sau nhiều lần tiếp xúc, y nói rằng Bùi Thương có một bí mật không thể nói cho người khác biết. Bùi Thương đã có người mình thích.

Sau đó, y thậm chí còn nghĩ ra ý tưởng là dùng bản thỏa thuận ly hôn để khıêυ khí©h Bùi Thương.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại, hành vi của Phong Tử quả thực có chút nghi ngờ. Y không những không giúp hắn duy trì mối quan hệ với Bùi Thương mà còn muốn họ phải chia tay.

Nếu chỉ vì hạnh phúc của anh trai thì cũng có chút vô lý.

Tuy nhiên, mỗi lần Phong Tử và Bùi Thương gặp nhau, bầu không khí luôn căng thẳng. Thậm chí hai người còn cãi nhau vài lần. Sau mỗi lần cãi vã, Bùi Thương lại càng trở nên ít nói hơn với hắn.

Cho nên, nếu cái chết của Bùi Thương thực sự không phải là một tai nạn, mà có liên quan đến Phong Tử.

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Phong Tử, chứ đừng nói đến bản thân ngu ngốc, chậm chạp không nhận ra bất cứ điều gì.