Chương 49: Chúc ngũ ngon, kim chủ ba ba.

Lý Thần hứa hẹn những việc này, nhưng bản thân anh rõ ràng cũng có thể làm được. Dù sao anh cũng là người không thiếu tiền. Tại sao phải dựa dẫm vào người khác?. Chết tiệt, anh mà thua tên kim chủ đó sao?. Vô cớ bị Lý Thần chiếm tiện nghi hôn hai lần, thật sự chính mình bị Lý Thần lừa gạt.

Sau khi nghiến răng nghiến lợi một lúc, Thịnh Văn Cảnh quay đầu nhìn về phía Lý Thần, người đang đảm đương làm tài xế.

Không đúng, nếu có người giúp anh làm việc, cũng giúp anh tránh được rắc rối và cũng không tốn công sức khi tự mình giải quyết, điều này ít nhiều cũng tốt.

Hơn nữa, Lý Thần lớn lên trông thật đẹp trai, cách cư xử nhanh nhẹn, tác phong gọn gàng lại khiến anh khá hài lòng. Quên đi, dù sao cũng chỉ là kim chủ nhỏ bé thôi, nếu Lý Thần thích thì cứ làm như vậy đi.

Thịnh Văn Cảnh lén nhìn Lý Thần đang lái xe, hai hàng lông mày của anh trở nên thư giãn trở lại. Anh nở một nụ cười nhẹ, không biết nên nói hay không. Thực ra lúc anh và Phong Tử cãi nhau, bị Phong Tử làm khó dễ, Lý Thần đã đẩy đám đông sang một bên, xuất hiện trước mặt anh. Sau đó che chắn bảo vệ anh, vì anh mà chạy đến giải vây đúng thời điểm. Thực ra lúc đó Lý Thần cũng khá đẹp trai.

Tuy rằng Phong Tử chỉ là một kẻ nhỏ bé tầm thường, đối với anh không tạo thành cái gì uy hϊếp. Nhưng cảm giác được quan tâm và yêu thương vô điều kiện cũng khá thích.

Giống như Tiểu Thương được Phó Trầm che chở, Lý Thần xuất hiện đúng lúc. Hơn nữa điều kiện của Lý Thần cũng không tệ.

Lý Thần vừa đưa ra điều kiện, mấy ngày nữa anh sẽ đóng vai nam chính. Lúc đó anh có thể tiếp tục đánh Phong Tử bốp bốp, anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Đến lúc đó xem anh thể hiện sức mạnh diễu võ dương oai của mình. Chắc chắn lúc đó Phong Tử sẽ tức muốn chết. Thịnh Văn Cảnh đang tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo thì đột nhiên chiếc xe dừng lại.

Thịnh Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn, cư nhiên đã thấy tới nhà mình.

"Nhanh quá. Cảm ơn Lý tổng, tôi vào nhà trước."

Thịnh Văn Cảnh tùy tiện nói cảm ơn, cũng không ý thức được vì sao Lý Thần lại biết địa chỉ nhà anh, mở cửa xe liền nhảy xuống.

Lý Thần căn bản đang đợi Thịnh Văn Cảnh ít nhiều mời y vào nhà uống một tách trà và tỏ ra lịch sự, khách sáo linh tinh. Kết quả Thịnh Văn Cảnh chỉ vẫy vẫy tay với y và định rời đi?. Chỉ nói một câu cảm ơn sau đó bỏ rơi y.

Lý Thần có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Thịnh Văn Cảnh xoay người rời đi, lập tức hạ cửa kính xuống:

"Chờ một chút."

Thịnh Văn Cảnh dừng bước, quay đầu lại: "Còn có chuyện gì nữa?.".

"Cậu cứ thế bỏ đi à?."

"Vậy thì sao?." Thịnh Văn Cảnh chân thành hỏi ngược lại:

"Đêm khuya thế này, cậu có thể mời tôi vào nhà cậu được không?."

Lý Thần trầm mặc, bởi vì trong lòng hắn đã dự tính như vậy.

"Ồ~~ tôi hiểu rồi."

Thịnh Văn Cảnh đột nhiên kéo dài giọng, gật gật đầu như hiểu ra điều gì, sau đó đứng nghiêm trang, cúi chào Lý Thần:

"Cảm ơn...cảm ơn kim chủ ba ba. Cảm tạ kim chủ ba ba đưa tôi về nhà. Chúc ngủ ngon, kim chủ ba ba."

Nói xong lời này trôi chảy, Thịnh Văn Cảnh cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, vỗ tay quay người đi vào nhà.

Lý Thần im lặng trầm mặt hồi lâu. Kim chủ... Ba ba??.

Không cần phải gọi là kim chủ, nhưng danh hiệu "Ba ba". Sẽ thích hợp hơn nếu đặt nó ở trong hoàn cảnh khác và sử dụng một giọng điệu khác.

Sau khi ở dưới nhà Thịnh Văn Cảnh một lúc, Lý Thần lắc đầu, nở một nụ cười bất lực hiếm thấy, sau đó lái xe rời đi. Có vẻ như Thịnh Văn Cảnh thực sự không nhận ra y chút nào.

Nhưng không sao, ngày tháng còn dài, chẳng bao lâu nữa y sẽ lại gặp Thịnh Văn Cảnh.

——

Sau khi Bùi Thương đưa Phó Trầm lên lầu, cậu chúc mừng sinh nhật cha mình và nâng ly chúc mừng sự hiện diện của các trưởng bối.

Ngồi cùng bàn ăn tối, Bùi Thương hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào các món ăn được đặt trên bàn tròn. Bùi Thiên ngồi bên cạnh liền hạ giọng dò hỏi:

"Phong Tử có hay không tìm con gây sự?."

Bùi Thiên cũng đã là lão nhân sống mấy chục năm, ông biết vừa rồi dưới lầu đang náo động lớn. Con trai của ông vốn có tính cách hiền lành, luôn dễ bị bắt nạt. Đó là lý do tại sao ông hỏi.

"Em ấy đã đến, những chắc em ấy sắp đi rồi, cha không cần phải để ý."

Bùi Thương chẳng hề để ý gật gật đầu, đẩy chiếc cốc về phía Phó Trầm:

"Rót cho tôi một ít Cola."

Bùi Thiên có chút im lặng. Trong trường hợp này, chỉ có rượu đắt tiền, trà và nước trái cây. Ở đâu ra có Cola rót cho Bùi Thương uống?.

Kết quả Phó Trầm gật đầu. Hắn lấy ra một lon Cola từ đâu đó, rót cho Bùi Thương một cốc đầy.

Cái này......

Bùi Thiên hiện tại thật sự tin rằng Phó Trầm rất yêu chiều con trai của mình. Rốt cuộc có để ý hay không chuyện này, từ các hành động chi tiết nhỏ nhặt ông có thể nhìn ra.

Bùi Thương cũng đang có tâm trạng rất tốt, bớt rụt rè, có phần vui vẻ, tự tin hơn gần đây. Bùi Thiên nhấp một ngụm rượu đỏ, âm thầm gật đầu, có lẽ hai đứa trẻ thật sự sẽ yêu thương nhau-trường tồn mãi mãi.

Điều kiện tiên quyết để có một mối quan hệ lâu dài là phải giải quyết hiểu lầm trước tiên.

Con trai của ông chỗ nào cũng tốt, chính là có chút bướng bỉnh cố chấp. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ phải chờ rất lâu, nếu thực sự muốn ở bên nhau.

Bùi Thiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu. Vì vậy khi yến tiệc kết thúc, Bùi Thiên ôm lấy Phó Trầm. Hai người cùng nhau lẩm bẩm một hồi, có chút cảm kích gật đầu:

"Cảm ơn cha đã giúp con chỉ điểm. Con nhất định sẽ nỗ lực."

Trên đường về nhà, Phó Trầm lái xe, Bùi Thượng ngồi ở ghế phụ.

"Tôi vừa định tìm Thịnh Văn Cảnh. Nhưng Thịnh Văn Cảnh lại rời khỏi bữa tiệc từ sớm, anh có thấy kỳ lạ không?. Với tính cách của cậu ta, lẽ ra cậu ta phải là nhân vật chính của bữa tiệc ở tầng dưới sao?."

Phó Thần gật đầu: "Đúng vậy, có chút kỳ quái."

Kỳ thực, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên cả. Lý Thần rõ ràng đã coi trọng Thịnh Văn Cảnh. Vì vậy nếu cậu ấy rời khỏi bữa tiệc sớm, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người.

Mặc kệ Thịnh Văn Cảnh và Lý Thần phát sinh cái gì. Tối nay hắn nhất định sẽ cùng Thương Thương làm cái gì đó.

Sau khi đỗ xe, hai người vào nhà đi lên lầu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả hai sẽ trở về phòng riêng của mình. Bùi Thương ngáp một cái trở về phòng, chẳng được bao lâu, cậu sợ hãi chạy ra ngoài.

Cậu điên cuồng gõ cửa phòng ngủ của Phó Trầm:

"Phó Trầm, Phó Trầm!. Mở cửa nhanh lên, tôi có chuyện gấp."

"Cửa không đóng."

"Hả?. Ồ ồ ồ."

Xông vào phòng ngủ của Phó Trầm, Bùi Thương giơ điện thoại lên, vội vàng đưa cho Phó Trầm xem. Không để ý đến việc Phó Trầm vừa bước ra khỏi phòng tắm, vẫn đang mặc áo choàng tắm:

"Lão cha không biết tại sao lại đột ngột phát điên. Ông ấy nói muốn kiểm tra xem hai chúng ta có yêu nhau hay không. Ông ấy nhất quyết gọi video muốn xem chúng ta có ngủ chung phòng không!!."

Ôi, đây chính là kế hoạch thông minh mà cha vợ nghĩ ra để giúp hắn thu hẹp khoảng cách. Dù đơn giản, có chút thô thiển. Nhưng cực kì hiệu quả đến không ngờ.

Nhìn này, Thương Thương đã đến phòng ngủ của hắn rồi nha...