Chương 47: Tôi không muốn cậu chụp ảnh với họ nữa.

Vừa rồi ánh mắt của Phó Trầm và câu nói đó có ý gì?. Rõ ràng cùng Bùi Thương đi lên lầu, lại yên lặng quay lưng liếc nhìn y?. Tại sao lại nói [chờ tôi] với y?.

Suy đoán của y nhất định là chính xác, Phó Trầm và Bùi Thương quả thực có mâu thuẫn với nhau. Cứ từ từ chờ xem, nếu sau này Phó Trầm không đến tìm y, y nhất định sẽ đến tìm Phó Trầm. Y nhất quyết muốn Bùi Thương nếm trải nỗi nhục nhã ngày hôm nay.

Phong Tử, người có nhiều kinh nghiệm diễn nội tâm, không cần sự hướng dẫn nào cả. Cử động miệng và ánh mắt yên lặng của Phó Trầm cũng đủ khiến Phong Tử cảm thấy dương dương đắc ý trong lòng.

Trong lúc nhất thời, Phong Tử quên mất sự việc vẫn chưa kết thúc, y vẫn đang đứng trong đại sảnh, bị mọi người bàn tán.

Còn có Thịnh Văn Cảnh, nếu như lúc này Lý Thần không ôm anh, có lẽ anh đã quỳ rạp trên mặt đất cười đến lăn lộn.

Ha ha ha ha ha ha. Phong Tử thực sự có ngày hôm nay, cậu ta thực sự xứng đáng.

Dựa theo tính cách của Thịnh Văn Cảnh, Bùi Thương rời đi cũng không khiến Thịnh Văn Cảnh buông tha cho Phong Tử. Chỉ càng khiến Thịnh Văn Cảnh ở sau lưng Bùi Thương trầm trọng chế nhạo Phong Tử.

Không ngờ, vừa định dạy dỗ Phong Tử một chút. Nhưng chưa kịp nói được lời nào, bên vai bỗng nhiên bị nhéo.

"Gah."

Thịnh Văn Cảnh bị nhéo đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, lúc này anh mới nhớ ra ông chủ [kim chủ] của anh vẫn đang đứng cạnh.

Liếc nhìn Lý Thần, trên mặt Lý Thần không có biểu cảm gì, nhưng Thịnh Văn Cảnh có thể hiểu được ý của Lý Thần. Là người của công chúng, anh nên nói ít và quan sát nhiều hơn để tránh bị paparazzi gây thêm rắc rối.

Thịnh Văn Cảnh hiểu tất cả những điều vô nghĩa này. Nhưng anh không muốn nghe theo đâu. Lý Thần là ai chứ?. Vô duyên vô cớ hôn anh, còn đột nhiên trở thành kim chủ bao nuôi anh. Bây giờ còn muốn anh nghe lời Lý Thần, thành thành thật thật không được làm Lý Thần mất mặt?.

Anh không muốn!.

"Phong Phong, cậu đừng đứng đây nữa, nếu không có chuyện gì thì nên về nhà đi."

Lý Thần chỉ cảm thấy đầu có chút đau nhức, y quên mất Thịnh Văn Cảnh nổi loạn nhất trong số những kẻ phản loạn. Khi đã phát điên thì không ai có thể ngăn cản được.

Giọng điệu của Thịnh Văn Cảnh có phần quan tâm, như thể anh thực sự quan tâm đến Phong Tử:

"Chỗ này gió mạnh quá, nếu như tay tôi lỡ thổi bay đến mặt Phong Phong. Sắp tới không biết cậu sẽ quay phim như thế nào nha?."

Trong khi Phong Tử đang mơ mơ màng màng nghĩ đến tương lai cùng Phó Trầm, y bất ngờ nghe được "sự quan tâm" của Thịnh Văn Cảnh, y liền trở lại hiện thực.

Đêm nay y ở lại đây cũng chẳng ích gì. Bùi Thương đã lên lầu, Thịnh Văn Cảnh cũng được Lý Thần bảo vệ. Ở lại đây chỉ tự hạ thấp mình, vì thế Phong Tử dứt khoác mỉm cười gật đầu:

"A, tôi chợt nhớ ra tối nay tôi có việc nên phải đi trước."

"Đi thong thả không tiễn nha."

Nhìn Phong Tử vội vàng chạy trốn, Thịnh Văn Cảnh vẫn giả vờ vẫy tay thật rộng, cao giọng nói:

"Phong Phong...!. Nghe nói bộ phim tiếp theo đạo diễn yêu cầu giữ dáng?. Cậu cần phải tập thể dục nhiều hơn để giảm cân. Không giống như tôi, ăn nhiều mỗi ngày vẫn không mập~~~~.Này, này, Lý Thần, sao anh lại như vậy?. Đừng kéo tôi aaa."

Sau khi Phong Tử trốn thoát, mọi người đều tản ra tụ tập thành hai, ba nhóm cùng nhau giao lưu.

Chỉ là ánh mắt của những người này thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn về phía Thịnh Văn Cảnh, tựa hồ có chút ngo ngoe rục rịch. Cuối cùng, một cô gái trẻ kéo bạn mình lại, lấy hết can đảm để hỏi:

"Ừm... Xin lỗi. Em có thể chụp ảnh với anh được không."

"A? Tôi?." Thịnh Văn Cảnh chỉ vào chính mình.

"Vâng!." Cô gái gật đầu.

Thịnh Văn Cảnh cười toe toét, nhiệt tình vẫy tay với cô gái:

"Tất nhiên rồi."

Nhận lấy điện thoại di động từ tay cô gái, Thịnh Văn Cảnh hơi cúi người xuống để phù hợp với chiều cao của cô gái, khéo léo nhìn vào camera rồi nở một nụ cười đẹp trai.

Một lúc sau, cô gái cầm điện thoại di động đến bên cạnh bạn mình, xem hàng tá bức ảnh có Thịnh Văn Cảnh trong album, cảm thấy rất mộng mơ. Những góc độ mà Thịnh Văn Cảnh chụp đều rất đẹp, cùng cô gái tương tác đến không ngờ.

Đặc biệt là khi Thịnh Văn Cảnh đặt tay lên đầu cô gái, vẻ ngoài xinh đẹp và đáng yêu của anh thực sự khó có thể kiểm soát được.

Cô gái và bạn mình cùng nhau chiêm ngưỡng những bức ảnh một lúc lâu, họ mỉm cười với nhau:

[Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao một số người lại thích Thịnh Văn Cảnh đến vậy…]

Một diễn viên ngoài đời đẹp trai, ngang tàng kiêu ngạo nhưng cũng rất thân thiện với mọi người.BThử hỏi ai có thể không yêu Thịnh Văn Cảnh.

Hai cô gái cầm điện thoại di động rời đi, ngay sau đó càng có thêm nhiều người mang theo điện thoại di động, thậm chí cả máy ảnh đi tới. Trong số đó có cả những người từng là fan của Phong Tử.

[Thịnh Văn Cảnh, chúng tôi có thể chụp ảnh với anh được không?.]

[Thịnh Văn Cảnh, tuần sau là sinh nhật bạn tôi. Anh có thể ghi âm lời chúc mừng sinh nhật giúp tôi được không?.]

[Thịnh Văn Cảnh, anh có thể thêm wechat với tôi được không?. Anh thật sự rất thú vị. Tôi muốn theo dõi vòng bạn bè của anh!.]

...

Ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh Thịnh Văn Cảnh, thậm chí có người còn muốn chụp ảnh chung với Lý Thần và Thịnh Văn Cảnh.

Một cô gái đứng giữa Thịnh Văn Cảnh và Lý Thần với nụ cười rạng rỡ. Lý Thần và Thịnh Văn Cảnh làm hình trái tim trước mặt cô gái. Cô gái chụp ảnh rất vui vẻ, liên tục cúi chào Lý Thần và Thịnh Văn Cảnh:

"Cảm ơn. Hai người thực sự là một cặp hoàn hảo."

Cảnh tượng thật nhiệt liệt sôi nổi nhưng cũng vô cùng ngớ ngẩn lạ kì.

Thịnh Văn Cảnh dù sao cũng không từ chối bất cứ ai đến, nhóm người này không phải Phong Tử, anh luôn có thái độ tốt với người qua đường. Tuy nhiên, sắc mặt của Lý Thần tối sầm lại theo thời gian.

Thịnh Văn Cảnh khi chụp ảnh cùng người khác, động tác của Thịnh Văn Cảnh hơi quá thân mật. Một loạt hành động như vuốt tóc, véo mặt,…Đều hữu dụng, thái độ cũng rất tốt.

Vậy tại sao khi y hôn em ấy, em ấy liền tạc mao?. Y diện mạo y có chút xấu xí ư?.

Cuối cùng, sau khi Thịnh Văn Cảnh cùng cô gái chụp ảnh xong, Lý Thần lập tức nắm lấy tay Thịnh Văn Cảnh, không chút do dự kéo Thịnh Văn Cảnh đi ra ngoài.

Thịnh Văn Cảnh nói:

"Này này, anh đang làm gì thế?. Tôi còn chưa chụp xong mà."

Lý Thần không nói gì, chỉ tiếp tục kéo Thịnh Văn Cảnh. Lực tay của Lý Thần rất mạnh, Thịnh Văn Cảnh càng ngày càng bị kéo ra xa. Cuối cùng đành phải mỉm cười vẫy tay chào mọi người:

"Hẹn gặp lại!. Tôi rất sẵn lòng gọi cha mẹ mọi người đến nhà họ Thịnh để bàn bạc việc hợp tác khi có thời gian."

Cuối cùng bị kéo đến bãi đậu xe, Lý Thần mím môi, mở cửa xe, nhét Thịnh Văn Cảnh vào.

"Không...Lý Thần, anh làm cái gì vậy?. Tôi còn chưa chơi đủ, anh sao lại kéo tôi ra ngoài."

Lý Thần vẫn im lặng không nói gì, một tay vươn tới chỗ ngồi của Thịnh Văn Cảnh, thắt dây an toàn cho Thịnh Văn Cảnh, mặc kệ Thịnh Văn Cảnh kêu gào:

"Tôi đang hỏi anh đó, mau nói đi."