Chương 45: Tên thật của Phong Tử bị phát hiện.

Nhưng những chuyện này bọn họ đều luôn che giấu rất kỹ, bởi vì đạo diễn, ông ta cũng sợ chuyện này bị truyền ra ngoài, làm hoen ố danh tiếng của mình. Vì vậy, theo lý mà nói ngoại trừ y và đạo diễn, sẽ không có ai khác biết về nó. Làm sao Lý Thần có thể biết được điều đó.?

Lý Thần nheo mắt:

"Vậy, Phong tiên sinh, cậu có điểm gì đặc biệt, có thể chiếm được thiện cảm với [đạo diễn]?."

Lý Thần không nói rõ ràng, nhưng tựa như đã nói hết tất cả.

Chiêu này thật sự là nham hiểm, nhưng lại hết sức hợp lý, dù sao cũng là Phong Tử mở đầu trước, kết quả không nghĩ tới bị chính mình vả mặt.

Thịnh Văn Cảnh hai mắt sáng ngời, nhịn không chờ nổi cười nhạo một tiếng:

"Lý Thần, đừng gọi cậu ta là Phong tiên sinh. Phong Tử không phải họ Phong."

Phong Tử không phải họ Phong sao?. Mọi người không khỏi có chút tò mò. Phong Tử chưa bao giờ nói qua đây là nghệ danh của y. Mọi người luôn cho rằng Phong Tử là tên thật của y.

Bất quá ngẫm lại, Phong Tử và Bùi Thương là anh em họ, theo lý thì nên đặt là họ Bùi.

Phong Tử đột nhiên nóng nảy, muốn Thịnh Văn Cảnh câm miệng, nhưng Lý Thần lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn y, khiến y hoảng sợ không phát ra chút âm thanh.

Thịnh Văn Cảnh chớp lấy cơ hội, nói tất cả những gì anh biết:

"Phong Tử khi còn nhỏ tên là Bùi Càn, tên của y phát âm giống hai chữ [bồi tiền] có nghĩa là [mất tiền]. Đại sư giúp y tính toán, bảo y đổi tên để nổi tiếng, vì vậy y đã đổi tên thành Phong Tử."

"Thịnh Văn Cảnh, câm miệng."

Nhưng Thịnh Văn Cảnh càng nói càng vui vẻ: "Bồi tiền, bồi tiền...Khó trách cậu không thể nổi tiếng. Nhưng nhìn sự nghiệp nhạt nhẽo hiện tại của cậu, tôi cảm thấy tên thật Bùi Càn của cậu dễ nghe hơn, hahaha!!."

Phong Tử luôn giữ kín bí mật về tên thật của mình, không bao giờ để người khác biết và cũng không bao giờ muốn nhắc đến với người khác.

Từ nhỏ đến nay, cái tên Bùi Càn còn có nghĩa khác tên mơ hồ này luôn khiến y có cảm giác rất không tốt, y rất chán ghét cái tên này.

Tuy nhiên, Thịnh Văn Cảnh không những biết tất cả, còn thẳng thắn chế giễu y. Một khi Thịnh Văn Cảnh nắm được nhược điểm của y, anh ta sẽ truy đuổi cười nhạo y khắp nơi.

Tốt rồi, bây giờ mọi người ở đây đều biết tên thật của Phong Tử thực ra là Bùi Càn.

Y sợ rằng trong vòng chưa đầy ba ngày nữa, từ "Bùi Càn" sẽ càn quét trên mạng xã hội, nghệ danh đẹp đẽ mà y đã dày công tạo ra sẽ sớm trở nên sụp đổ.

"Được rồi, Văn Cảnh đừng nói nữa."

Nhìn thấy ánh mắt Phong Tử càng ngày càng đỏ, hô hấp càng ngày càng lớn, vốn đang núp ở phía sau Phó Trầm xem náo nhiệt, Bùi Thương vội vàng đi ra cắt ngang:

"Đừng để tâm, Phong Phong. Em cũng biết Văn Cảnh không có ý đó. Cậu ấy chỉ có chút thẳng thắn thôi."

"Ý gì chứ?. Bây giờ nói bậy liền có thể gọi là thẳng thắn ư?."

"Ôi, Văn Cảnh còn nhỏ, Phong Phong hiện tại là anh trai của Văn Cảnh, sẽ không cùng Văn Cảnh so đo, đúng không Phong Phong?."

Chỉ nói một câu, Phong Tử nghẹn đến á khẩu không trả lời được. Y không bao giờ nghĩ tới có một ngày Thịnh Văn Cảnh so với y còn trẻ hơn.

Mọi chuyện đã phát triển tới đây, Bùi Thương trong lòng sớm đã vui sướиɠ vô cùng. Hôm nay cậu trêu chọc gã điên thế là đủ rồi, cậu đã đợi đúng thời điểm xuất hiện để hoà giải.

Vì thế Bùi Thương nghiêm mặt, lễ phép cúi chào Phong Tử:

"Phong Phong, chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của Văn Cảnh. Anh thay mặt cậu ấy xin lỗi em. Chuyện này cứ như vậy kết thúc được không?. Đừng quá coi trọng chuyện đó, không có ai cố ý cả. Mọi người chỉ là muốn đùa vui một chút."

Đây có thể coi là một hình thức trá hình để lừa Phong Tử xuống tình thế khó, Phong Tử bây giờ đã không còn gì để nói, nếu cậu không ra mặt giải quyết mọi chuyện, sớm hay muộn.....

Cậu thật sự sợ Phong Tử sẽ hành động mất lý trí, nhảy vào đả thương ai đó trong một thời gian ngắn. Sau đó loại chuyện nhỏ này sẽ khiến cuộc đời Phong Tử bị hủy hoại. Nhưng lão cha ở tầng trên sẽ nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới, sau đó đi xuống tầng dưới kiểm tra. Điều tồi tệ nhất là làm lão cha không cao hứng. Hôm nay là sinh nhật của lão cha, cậu không thể để con chuột nhỏ này làm rối tung tình hình được.

Phong Tử mặc dù tức giận không cam lòng, nhưng lúc này y chỉ có thể gượng cười nhạt:

"Được rồi, những gì chúng ta nói hôm nay đều là nói đùa, coi như nói đùa đi, đừng để trong lòng."

Mặc dù họ nói đó là một trò đùa nhưng tất cả những gì họ nói đều là sự thật. Ai trong số những người có mặt tại đây lại không biết điều đó?.

Hôm nay dư luận lại xoay ngược, rồi lại xoay ngược, ngoằn ngoèo, biến đổi đầy bất ngờ, mức độ bùng nổ đã vượt quá sức tưởng tượng của người xem.

Hầu như tất cả những người trẻ tuổi đều thầm nghĩ trong lòng, hôm nay đến đây thật sự rất xứng đáng, họ nghe được nhiều bí mật mà người khác không biết!.

Nhiều người đến đây để tiếp xúc, giao lưu gần gũi với Phong Tử, chụp ảnh, ký tặng hoặc thêm thông tin liên lạc. Nhưng sau khi hóng hớt nghe xong, nhóm người muốn tìm hiểu về Phong Tử liền từ bỏ ý định này.

Hình ảnh của Phong Tử cũng trở nên tồi tệ hơn trong lòng họ, trở nên rất khó chịu, một cảm xúc rất khó tả. Ngược lại, Thịnh Văn Cảnh cực kỳ kiêu ngạo này, thậm chí còn có kim chủ, có vẻ như rất chân thật, dám yêu dám hận, như vậy......

Điên cuồng.

Người trẻ tuổi nào mà chẳng có lúc bốc đồng?. Hình tượng và trạng thái tinh thần (đáng lo ngại) nổi loạn của Thịnh Văn Cảnh được mọi người ghi nhớ và yêu thích sâu sắc.

Vâng, có “kim chủ” thì làm sao?. Anh ấy được Lý Thần thích vì năng lực của mình, anh ấy không giấu giếm, tính tình trung thực, chính trực, quang minh chính đại không cản trở người khác. Hơn nữa, ai lại không muốn được một người đàn ông giàu có, chu đáo và đẹp trai chăm sóc, chiều chuộng?.

[Tôi nghĩ mối quan hệ giữa Lý tổng và Thịnh Văn Cảnh chắc chắn không đơn giản chỉ là bao nuôi.]

[Đúng, đúng, hơn nữa, Lý tổng nổi tiếng là người rất sạch sẽ, ngươi xem thái độ của Lý tổng đối với Phong Tử đi, rõ ràng là như vậy!]

[Không chừng hai người họ chỉ là quan hệ bạn bè, sau đó bị người đồn thổi xuyên tạc thành như vậy?. Mọi người đều biết sức mạnh của dư luận.]

.....

Phong Tử thực sự sắp tức giận đến mức nổ tung. Vì cái gì, khi y bôi nhọ Thịnh Văn Cảnh.Tại sao những người này không tin, nhưng khi Lý Thần thản nhiên nói vài cậu, họ lại hết sức tin tưởng?.

Những người xung quanh nhìn y với ánh mắt ngày càng khó thiện cảm.

Lúc này Bùi Thương nắm lấy cánh tay Phó Trầm, tiến lên hai bước, dùng giọng ôn hòa hỏi:

"Phong Phong, Phó Trầm và anh lên lầu chúc mừng sinh nhật lão cha, em có muốn lên cùng anh không?."

Nghe Bùi Thương nói xong, những người xung quanh lại thở dài. Nhìn Bùi Thương xem, vừa rồi Phong Tử đối với cậu ấy gây khó dễ. Nhưng cậu ấy lại không so đo hiềm khích trước đây, còn bước xuống dung túng bỏ qua cho Phong Tử.

Chúc mừng sinh nhật lão cha chỉ là một cái cớ. Mục đích của Bùi Thương là muốn đưa Phong Tử ra khỏi tầm mắt của mọi người, bảo Phong Tử chạy nhanh lên.

Thật là một người tốt bụng. Đây mới là chân chính là tính tình thiện lương ôn nhu, trái ngược hoàn toàn với tính cách của Phong Tử, một kẻ mưu mô, tính cách cứng rắn lại tỏ ra vô hại.

Phó Trầm trong lòng cũng vui vẻ rạo rực. Thương Thương chủ động nắm lấy cánh tay của hắn. Đây chẳng phải là dấu hiệu Thương Thương yêu hắn sao.