Chương 42: Thừa nhận cảm giác rất tốt.

"Cho dù Thương Thương có chút bất mãn với tôi, tôi cũng sẽ không ly hôn với em ấy. Tôi sẽ nỗ lực trở nên tốt hơn, nỗ lực để xứng đáng để ở cạnh em ấy."

Phó Trầm vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ ngây người. Phó tổng lạnh lùng lãnh đạm tung hoành thành phố A nhiều năm trời. Cư nhiên nói bản thân đã theo đuổi Bùi Thương rất lâu rồi?.

Phó Trầm này, người không ai dám tự xưng là đệ nhất, lại nói rằng hắn sẽ vì Bùi Thương trở nên tốt hơn, nỗ lực để xứng đáng với Bùi Thương...?.

Đây vẫn là Phó Trầm nghiêm túc lạnh lùng mà mọi người biết nói một không nói hai ư?. Đây chẳng phải là thê nô cưng chiều vợ sao?. Mọi người nhìn Bùi Thương rồi nhìn Phó Trầm, cảm giác như họ đang ở trong một giấc mơ.

Sau khi Phó Trầm nói những lời này trước nơi đông người, những người có mặt ở đây không phải là những kẻ ngu ngốc, họ ngay lập tức hiểu rằng Bùi Thương không nói lời nào vì không muốn khoe khoang. Thực tế cậu ấy đang rất hạnh phúc.

Nhìn thân ảnh cao lớn chặn trước mặt mình, Bùi Thương hài lòng mỉm cười. Phó Trầm biểu hiện lần này khá tốt, hắn thực sự biết việc chủ động bảo vệ cậu sẽ có hiệu quả hơn việc cậu tự xử lý Phong Tử.

Tuy nhiên, Phó Trầm biết cách bảo vệ, nói thay cho cậu. Tại sao trước đây hắn không nhận ra bộ mặt dối trá của Phong Tử?. Thật là...nhớ tới liền sinh khí. Vì vậy Bùi Thương nhéo mạnh vào lòng bàn tay của Phó Trầm, định trút giận lên Phong Tử.

Một cái đầu từ phía sau Phó Thần hiện ra, Bùi Thương dự định đổ thêm dầu vào lửa:

"Phong Phong, anh quên nói cho em biết, thật ra anh và Phó Trầm đã ở đây từ trước, chỉ là anh ấy cùng lão cha ở trên lầu, không có xuất hiện ở tầng dưới..."

Đối mặt với tình huống bất ngờ, Phong Tử thập phần không thể tin được.

Bùi Thương giả vờ đáng thương, ngay từ đầu đã biết Phó Trầm ở đây. Chính là Bùi Thương chờ ở chổ này đợi thời điểm thích hợp, tát thẳng vào mặt y!.

"Anh họ, Phó ca, em không có ý đó, em chỉ muốn hai người được hạnh phúc..."

"Nhưng chúng tôi đang rất rất hạnh phúc. Hơn nữa tôi sẽ càng nỗ lực để khiến Thương Thương hạnh phúc hơn." Phó Trầm nói.

[Trời ạ, Phó Trầm quá sủng ái lão bà của hắn đi?.]

[Nhìn nụ cười sủng nịch của Phó Trầm, nhìn cách hai người ở cạnh nhau, nếu nói không yêu nhau thì tôi không tin.]

[Nếu bạn trai của tôi có thể nói những lời như vậy, tôi chắc chắn sẽ cảm động cả đời. Tôi thực sự thích cp Bùi Thương và Phó tổng.]

...

Nghe tiếng bàn luận xung quanh, Bùi Thương cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó:

Khi nói đến CP, thực sự phụ thuộc vào việc nhìn bằng mắt và dựa vào trí óc cùng sự liên tưởng, cũng như sự cảm động của chính mình.

Nhóm người này hiển nhiên đã tin lời Phong Tử nói, cảm thấy cuộc hôn nhân giữa cậu và Phó Trầm đã thay đổi. Khẳng định cậu là kẻ đeo bám vô dụng.

Bây giờ Phó Trầm đến nói mấy câu, những người này cho rằng Phó Trầm là người yêu chiều thê nô sủng lão bà?.

Không, dựa vào cái gì vô duyên vô cớ khẳng định cậu là kẻ đeo bám?. Phó Trầm chính mình tự thừa nhận thì lại cho rằng Phó Trầm là người si tình?.

Bùi Thương nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hận không thể khoét hai cái lỗ trên lưng Phó Trầm, điều này thật không công bằng. Con mắt của quần chúng thật ngu ngốc, thiển cận, không rõ ràng và chủ quan!!!!.

Nhưng mọi người đều cảm thấy Phó Trầm rất yêu cậu, Phong Tử có lẽ bây giờ sẽ nghi ngờ bản thân mình phải không?.

Nếu Phong Tử thức thời nhận ra, từ đây cút đi trong tuyệt vọng, cậu có thể cân nhắc cho Phong Tử một hình phạt nhẹ hơn.

Bị phạt nhẹ hơn có ý nghĩa gì?. Chỉ cần Phong Tử sẵn sàng xin lỗi về việc làm của mình trong quá khứ và sẽ không bao giờ tìm cậu gây rắc rối trong tương lai, cậu sẽ....

Chỉ là làm Phong Tử mất việc làm diễn viên, trở về quê hương an phận làm nghề nông, cả đời cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì cậu cũng là người tốt bụng, đối phương đã nhận lỗi nên phải xử lý nhẹ nhàng một chút.

Tuy nhiên, Bùi Thương vẫn lo lắng quá mức. Bởi vì khuôn mặt Phong Tử giờ đây hiện vẻ bối rối, nhưng trong mắt y lại chứa đầy sự oán giận và hoài nghi. Rõ ràng y không tin chút nào, cũng không có một chút ăn năn hối cải.

Mặc dù hiện giờ Phong Tử không nói gì, nhưng Phong Tử chắc chắn sẽ thỉnh thoảng tiếp tục đến tìm Bùi Thương gây sự giống như ngày hôm nay.

Việc "Phó Trầm và Bùi Thương sắp ly hôn" đã ăn sâu vào lòng Phong Tử. Bùi Thương cuối cùng cũng hiểu rằng, đây là vai ác muốn chịu chết, không ai có thể ngăn cản hắn.

Phong Tử cuối cùng đã hiểu ra. Có Phó Trầm ở đây, y sẽ không thể làm gì Bùi Thương.

Dù sao y cũng biết mối quan hệ thực sự giữa Bùi Thương và Phó Trầm. Cho dù Phó Trầm nói điều này để bảo vệ danh tiếng cho Bùi gia, Bùi Thương cũng sẽ không có được tình yêu đích thực của Phó Trầm.

Đến lúc đó Bùi Thương không thể bày tỏ nỗi đau khổ của mình, chỉ có thể chất chứa mọi chuyện giấu kín trong lòng.

Vì vậy Phong Tử thay đổi chủ đề, không chút do dự hướng sự oán hận cuồng nộ vào Thịnh Văn Cảnh, người đang mỉm cười vui vẻ mà không chú ý đến hình tượng của bản thân.

Từ lúc Phó Trầm xuất hiện, ôm lấy Bùi Thương, bắt đầu bày tỏ tình cảm, thổ lộ trước công chúng. Thịnh Văn Cảnh liền không thể kìm chế được nữa.

Anh từ trước đến nay không bao giờ che giấu cảm xúc của mình, người khác chỉ thì thầm bàn tán, trong khi anh vỗ đùi cười đến ngửa tới ngửa lui.

Về việc tại sao anh lại cười chẳng phải rõ ràng rồi sao. Phong Tử bị tát vào mặt, đều đã bị đánh đến bạch bạch vang lên. Thịnh Văn Cảnh chán ghét Phong Tử, đương nhiên rất vui vẻ.

"Ha ha ha ha ha aida mắc cười chết ta, đây là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao?. Ta cái này thất học nhưng cũng biết đây là có ý tứ gì ha ha ha ha ha......"

Có lẽ vì cười quá lớn, quá khích nên đã thu hút sự chú ý của Phong Tử, Phong Tử mới đi chuyển mục tiêu:

"Thịnh Văn Cảnh, hôm nay là sinh nhật của Bùi tổng. Lần này cậu nên chú ý hơn đến hình ảnh của mình, đừng làm phiền anh họ của tôi."

Thịnh Văn Cảnh cũng không chịu thua kém:

"Chú ý hình tượng?. Chuyện này cậu nên tự mình nhìn lại. Đến nhà người khác nhảy ra nhảy vào nhận xét tình cảm của người khác. Tôi nghĩ cậu mới không có hình tượng."

"Cậu.....!"

Phong Tử tức giận đến choáng váng. Từ lúc đến đây y bắt đầu liền không ngừng ăn mệt. Y đã cố gắng trấn áp Bùi Thương nhưng kế hoạch không thành công, tưởng có thể dễ dàng bôi đen Thịnh Văn Cảnh nhưng còn khó khăn hơn cả Bùi Thương.

Trong cơn tức giận, y rốt cuộc không từ thủ đoạn nói:

"Anh họ, em nghĩ tốt hơn hết anh nên kết bạn với những người ưu tú một chút, đừng giao du với loại người tầm thường này mỗi ngày."

"Nhưng Văn Cảnh không phải là người không đứng đắn a." Bùi Thương phản bát.

"Thịnh Văn Cảnh có kim chủ chống lưng. Mối quan hệ mập mờ không sạch sẽ mọi người đều biết. Người ta nói rằng Thịnh Văn Cảnh sẽ làm bất cứ điều gì để lấy lòng kim chủ của mình. Cậu ta thậm chí còn đến khách sạn vài ngày trước."

Phong Tử cố tình không nói hết câu này, sau đó chân thành nhìn Phó Trầm:

"Phó ca, anh nghĩ thế nào?. Anh không thể để anh họ giao du với người có kim chủ chống lưng, phải không?."

Bùi Thương trước đó còn muốn giữ chút thể diện cho Phong Tử, hiện tại cậu cảm thấy có lẽ không còn cần thiết nữa.

Thịnh Văn Cảnh là bạn thân nhất của cậu, người bạn tốt không bao giờ rời bỏ cậu trong lúc khó khăn khủng hoảng.

Được rồi, mặc dù Thịnh Văn Cảnh quả thực có chút không đáng tin cậy.Nhưng trong lòng Bùi Thương, địa vị của Thịnh Văn Cảnh thậm chí còn cao hơn Phó Trầm. Nếu Phong Tử khıêυ khí©h Thịnh Văn Cảnh thì chính là đang khıêυ khí©h cậu.