Chương 41: Người bám theo em ấy là tôi, người muốn giữ em ấy ở cạnh là tôi chứ không phải Thương Thương

Thịnh Văn Cảnh hừ lạnh một tiếng, kéo Bùi Thương ra phía sau, kiên định nói: "Nếu cậu là khách, thì Bùi gia chúng ta đương nhiên hoan nghênh cậu. Nhưng nếu cậu có âm mưu gây sự, ra cửa rẽ trái không tiễn, Bùi gia chúng ta không dung túng người có ác ý."

Thịnh Văn Cảnh không ngừng vui vẻ nói "Bùi gia chúng ta", mỗi lần nói ra, anh đều cảm nhận được sự ghen tị cuồng nộ của Phong Tử.

Dựa vào cái gì Thịnh Văn Cảnh lại trở thành người Bùi gia?. Cả hai đều là diễn viên, Thịnh Văn Cảnh nói leo lên Bùi gia quan hệ liền leo lên. Bởi vì cùng Bùi Thương có quan hệ sao?.

Phong Tử không biết rằng Thịnh Văn Cảnh không chỉ là diễn viên, mà còn là thiếu gia hào nhoáng lấp la lấp lánh của Thịnh gia.

Chỉ "Diễn viên Thịnh Văn Cảnh" cực kỳ nổi tiếng, còn "Thiếu gia họ Thịnh" lại cực kỳ khiêm tốn. Phong Tử không ở trong giới hào môn, căn bản hoàn toàn không biết là đều dễ hiểu.

Phong Tử biết rằng y không bao giờ có thể đấu lại cái miệng tạc mao của Thịnh Văn Cảnh.

Vì vậy, y chỉ đơn giản coi Thịnh Văn Cảnh là không khí, chuyển sự chú ý của mình sang Bùi Thương, đang đứng sau Thịnh Văn Cảnh.

Thịnh Văn Cảnh có thể tránh được dầu và muối, nhưng còn Bùi Thương thì sao?. Bùi Thương có tránh được không?.

Khẽ cắn môi, Phong Tử tựa hồ lấy hết can đảm tiến lên một bước:

"Anh họ, em cầu xin anh, đừng cố gắng đeo bám Phó ca nữa, nếu không thì ly hôn với Phó ca đi."

Lời này vừa nói ra, giống như lại lần nữa thả một quả bom, toàn bộ khán giả đều khϊếp sợ, hoang mang.

Ngay cả Bùi Thương cũng ngơ ngác, một lúc lâu mới nói:

"Tại sao?."

"Phó ca thậm chí còn không tham dự tiệc sinh nhật của chú Bùi, điều đó có nghĩa là anh ấy không coi trọng anh đấy anh họ. Em biết anh rất yêu Phó ca, anh không ngần ngại trói buộc anh ấy bằng cuộc hôn nhân thương nghiệp. Anh họ, anh cũng biết tình yêu gượng ép sẽ không có kết quả tốt đẹp gì cả."

Bùi gia và Phó gia là một cuộc hôn nhân thương nghiệp, mọi người đều biết rất rõ điều này, nhưng họ đều là thành viên của một trong những gia tộc giàu có. Lợi ích của họ ít nhiều bị ràng buộc nên họ phải ngầm đồng ý mà không nói ra.

Đột nhiên có người ở ngoài vòng hào môn mang nó lên sân khấu, mọi người đều hưng phấn không nói nên lời. Họ phấn khích vì bản chất con người là thích ăn dưa. Đồng thời họ cũng muốn biết mối quan hệ thực sự của Phó Trầm và Bùi Thương là gì.

Điều không nói nên lời là Phong Tử, tuy có phần nổi tiếng trong giới giải trí nhưng lại quá tự phụ khi dám tự ý can thiệp vào chuyện gia đình của người khác.

Như Thịnh Văn Cảnh đã nói, Phong Tử gần như là người thân, nhưng lại không liên quan gì đến Bùi gia. Huyết thống của Bùi gia sẽ không khoa tay múa chân ra lệnh cho người nhà, huống chi là...

Bùi Thương không muốn chịu thua kém, cậu nắm lấy cánh tay của Thịnh Văn Cảnh, sau đó lùi lại phía sau Thịnh Văn Cảnh. Cậu cảm thấy mình có thể trở thành một diễn viên:

"Chuyện này cũng không hay ho, nhưng Phong Phong, ai nói cho em biết anh là người đeo bám Phó Trầm?."

"Ý anh là người theo đuổi anh là Phó Trầm?. Anh họ, em biết anh yêu Phó Trầm nhiều năm và dùng nhiều thủ đoạn để giữ chân anh ấy. Nhưng anh không thể vu khống Phó ca như vậy."Nói Phó Trầm là người đeo bám, nghĩa là vu khống?. Còn nói cậu là người đeo bám, thì chính là sự thật?. Bùi Thương khóe miệng giật giật.

Chưa kể trước đây cậu chưa bao giờ chủ động làm phiền Phó Trầm. Ngay cả khi kiếp trước, cậu lầm tưởng Phó Trầm và Phong Tử nɠɵạı ŧìиɧ, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc vướng vào mà còn có ý định ly hôn.

Mấu chốt là người đeo bám xác thực không phải là Phó Trầm.

Người đưa cho cậu tấm thẻ đen để cậu tiêu tiền tùy thích, người cố gắng xin lỗi cậu với đôi mắt đỏ hoe, người cầm hoa đứng trước cửa phòng cậu, người cầu xin cậu đừng ly hôn. Nếu không phải Phó Trầm thì có thể là Phó Phù sao?.

"Anh họ, tỉnh lại đi. Nếu Phó ca yêu anh, để ý đến anh. Tại sao anh ấy vẫn chưa đến dự tiệc mừng thọ của chú Bùi?. Phó ca chính là không quan tâm đến anh. Mối quan hệ hai người tệ đến như vậy không bằng sớm một chút nên chấm dứt."

Phong Tử nói một cách chân thành, với vẻ mặt như thể y thực sự quan tâm đến lợi ích tốt nhất của Bùi Thương.

Ngay cả những người xem náo nhiệt cũng có vài suy nghĩ trong lòng. Không quan trọng ý định của Phong Tử là gì. Cũng mặc kệ Bùi Thương bám theo Phó Trầm hay không.

Hôm nay bọn họ đều đến tham dự tiệc sinh nhật của Bùi Thiên, đúng là đã rất lâu rồi Phó Trầm không xuất hiện.

Vì vậy, Phó Trầm quả thực rất lạnh nhạt với Bùi Thương, lạnh nhạt đến mức thậm chí không bận tâm duy trì mối quan hệ...?

"Anh họ, đừng nói dối nữa, hãy tự mình nhìn cho rõ. Phó ca thật sự không yêu anh."

Phong Tử lầm tưởng Bùi Thương im lặng là bởi vì y đã nói trúng tim đen của Bùi Thương, lúc này có chút đắc ý, không khống chế được biểu tình của mình:

"Anh họ, sao anh không nói gì?."

Bùi Thương không nói gì, bởi vì cậu cảm thấy có chút khó chịu khi phải nhịn cười. Đó là bởi vì cậu đã nhìn thấy nhân vật chính nào đó đang bước tới.

"Ai nói cậu, tôi không yêu Thương Thương?."

Một giọng nói trầm thấp vang lên, Phó Trầm rốt cuộc kìm nén không được mà xuất hiện.

Như đã nói ở trên, Phó Trầm vẫn quan sát xem cho vui, chỉ là một giọt nước bẩn nhỏ thôi, không cần để ở trong lòng.

Vừa rồi Phó Trầm không thể ngồi yên. Là do Phong Tử cư nhiên làm trò trước mặt mọi người nói hắn không thích Thương Thương?. Lại còn đắc ý lặp đi lặp lại nhiều lần. Này quả thực chính là muốn trần trụi bôi nhọ Thương Thương.

Hắn đã có dự cảm nếu bây giờ Thương Thương làm bộ không thèm để ý thì buổi tối về đến nhà sẽ cãi nhau với hắn về chuyện này.

Bấm tay tính toán, hẳn đã đến lúc Phó Trầm hắn xuất hiện, cho nên không cần chờ Bùi Thương nói, Phó Trầm cuối cùng đi xuyên qua đám người.

Phó Trầm đẩy Thịnh Văn Cảnh sang một bên, sau đó đứng trước mặt Bùi Thương, nắm lấy một tay của Bùi Thương, trong lòng nhàn nhạt hừ một tiếng.

Hắn không muốn ăn dấm của bạn tốt Thương Thương, hắn chỉ cảm thấy nếu đứng ở đây tầm nhìn sẽ tốt hơn một chút!.

"Phó ca?. Tại sao anh lại ở đây?. Là vừa mới đến sao...?"

Nhìn Phó Trầm đột nhiên xuất hiện, Phong Tử ngơ ngác một lát, sau đó giả vờ ủy khuất:

"Em biết anh muốn giữ thể diện cho anh họ. Nếu chuyện này khiến cả hai người đều không thoải mái. Tại sao anh không tận dụng cơ hội này..."

"Không bằng nhân cơ hội này nói rõ ràng."

Phó Trầm thậm chí không nhìn Phong Tử, hắn nắm chặt tay Bùi Thương, liếc nhìn những người xung quanh.

Không biết lúc nào, gần như tất cả mọi người đều tụ tập xung quanh hóng hớt. Hàng chục cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào nơi này, chờ đợi lời nói tiếp theo của Phó Trầm.

Nhìn thấy Phó Trầm xuất hiện vào lúc này, Thịnh Văn Cảnh biết hắn đã xem kịch, không muốn cướp đi sự chú ý của hai vợ chồng. Anh khoanh tay đứng sang một bên, làm bộ ngốc nghếch.

Phong Tử không khỏi mong đợi. Chẳng lẽ cuối cùng Phó Trầm cũng muốn nói ra?. Muốn thông báo cùng Bùi Thương ly hôn sao?. Nói ra trước mặt nhiều người như vậy. Bùi Thương sẽ chấn động đến cả đời không thể gượng dậy nổi.

"Cho tới nay, tôi luôn yêu Thương Thương. Cuộc hôn nhân thương nghiệp chỉ là một mánh lới quảng cáo mà tôi muốn ở bên Thương Thương."

"Thật ra người bám theo em ấy là tôi, người muốn giữ em ấy ở cạnh cũng là tôi chứ không phải Thương Thương."