Chương 4: Phó Trầm, ngươi thật tàn nhẫn

"Phong Tử, cậu không cần cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm!" Lục Nhậm Giáp cực kỳ hưng phấn vui vẻ. Phong Tử bắt đầu thể hiện tài năng diễn xuất của mình giả vờ run rẩy cụp đôi mắt ra vẻ hoảng sợ:

"Nếu chuyện này bị phát hiện thì sao?. Sự nghiệp của tôi, tương lai của tôi sẽ kết thúc. Tôi..."

"Không, sẽ không."

Lục Nhậm Giáp cắt ngang lời nói của Phong Tử, vẻ mặt si mê kiên định: "Gϊếŧ Bùi Thương là chuyện cá nhân của tôi, không liên quan gì đến Phong Tử. Hậu quả tôi sẽ tự mình gánh chịu."

"Thật vậy chăng, vậy là tốt rồi. Lục Nhậm Giáp, cậu quả thật là người tốt."

Sau khi nhận được lời đảm bảo từ Lục Nhậm Giáp, Phong Tử chắc chắn rằng tên fan não tàn liếʍ cẩu tội nghiệp này sẽ không bao giờ phản bội mình, cúi đầu đắc ý cười kiêu ngạo.

Cười một hồi, Phong Tử lại có vẻ chưa yên tâm nói:

"Vậy cậu nhớ xóa danh bạ giữa cậu và tôi trong điện thoại, cậu hiểu không?."

Lục Nhậm Giáp đáp: "Phong Tử yên tâm, tôi sẽ không phản bội cậu, yên tâm."

Nhìn tên fan não tàn liên tục đảm bảo với mình, Phong Tử cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Vì vậy, trong lúc đang chìm trong suy nghĩ của mình, y tránh né đôi mắt lấp lánh của Lục Nhậm Giáp, mà không biết hắn đang giấu chiếc camera phía sau lưng y.

Một đêm trôi qua.

Không thể chờ đợi cuộc gọi từ Phó Trầm, Thịnh Văn Cảnh vẫn còn lo lắng cho bạn mình nên đã xin phép đóng máy. Thịnh Văn Cảnh lập tức đặt xe đến Phó gia vào lúc rạng sáng, hùng hùng hổ hổ mắng chửi Phó Trầm.

Sau khi xông vào cửa nhà Phó gia, Thịnh Văn Cảnh nhìn thấy Phó Trầm đang ngồi trên sô pha, lập tức tức giận:

"Tiểu Thương đâu?."

Phó Trầm cả đêm không ngủ, đôi mắt thâm quần, giọng nói khàn khàn:

"...Tôi vẫn chưa liên lạc được với em ấy."

Hắn gọi cho Bùi Thương vô số lần, nhưng lần nào điện thoại cũng tắt máy.

Có lẽ Bùi Thương đã trở về Bùi gia , nhưng Phó Trầm đã liên lạc với cha vợ để kiểm tra nhưng ông ấy bảo rằng rằng Bùi Thương cũng không trở về nhà. Sau một đêm, Phó Trầm nhận ra Bùi Thương thực sự đã mất tích.

Thịnh Văn Cảnh nóng nảy, tiến về phía Phó Trầm, nắm lấy cổ áo Phó Trầm quát:

"Không liên lạc được với cậu ấy thì đi tìm cậu ấy đi. Sao còn ngồi đây?. Tại sao không báo cảnh sát. Khốn khϊếp!."

Phó Trầm nhấc điện thoại lên, lại phát hiện bàn của mình đang run rẩy.

Cuộc tìm kiếm kéo dài ba ngày ba đêm, trong thời gian đó Phó Trầm cùng Thịnh Văn Cảnh đến những nơi mà Bùi Thương có khả năng sẽ tới.

Bọn họ đều không tìm được, không thể tìm thấy Bùi Thương.

Cuối cùng đến ngày xx, Phó Trầm nhận được tin tức về Bùi Thương.

Khi nhìn thấy cảnh sát, Phó Trầm lập tức đứng dậy. Sau khi nghe được lời cảnh sát nói, đôi mắt Phó Trầm thất thần cứng đờ tại chỗ.

"...... Ông nói cái gì, mau lặp lại lần nữa?.

[Bùi Thương thiếu gia trôi lang thang trên sông đã được ba ngày hơn.]

Thân thể bị ném tại nơi này, trên người Bùi Thương lại không có mang theo điện thoại di động. Không biết làm sao để trở về, chỉ có thể nán lại ở chỗ này.

Nơi này thật sự quá mức hẻo lánh, cho dù có vài người dân xuất hiện cũng đều là vội vàng đi ngang qua. Căn bản không ai chú ý tình huống dưới sông.

Một cảnh sát đi tuần tra phát hiện ra Bùi Thương ở ven sông. Sau đó báo thêm nhiều người đến hổ trợ, thi thể của cậu đã được vớt lên và đang đặt trên bờ.

Sau khi trôi lênh đênh trên sông vài ngày cuối cùng cậu cũng được vớt lên bờ. Bùi Thương vươn cổ ra nhìn thi thể của mình nhưng lại phát hiện thi thể của mình được bao phủ bởi một lớp vải trắng.

...Ân, cảnh sát đã phát hiện ra cậu, nhưng Phó Trầm không nhận ra rằng cậu đã mất tích. Hắn thực sự không hề quan tâm đến cậu chút nào.

Đang lúc Bùi Thương chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ cách đó không xa.

"Tôi là người nhà của em ấy, bạn đời của Bùi Thương."

Nghe thấy tên mình, Bùi Thương quay đầu lại, khi nhìn thấy người đi tới, cậu nhất thời thất thần. Đôi mắt của Phó Trầm vẫn rất âm trầm như cũ, nhưng có thể nhìn thấy quầng thâm đen dưới mắt và bộ quần áo nhăn nheo. Có lẻ mấy ngày nay hắn đã không hề nghỉ ngơi.

Vượt qua dây thừng ngăn cách đến bờ sông, từng bước một tới gần.

Cúi đầu đứng bên bờ sông, nhìn thấy thi thể phủ vải trắng trên bãi đá, Phó Trầm trong lòng hi vọng một tia may mắn.

Hi vọng cảnh sát nhận sai người?. Làm sao Bùi Thương có thể chết được?.

"Xin hãy xác định người nhà một chút."

Phó Trầm quỳ xuống, đưa tay ra, chậm rãi mở ra tấm vải che phủ.

Trong tầm mắt hắn hiện ra một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc, làn da trắng xám không còn sự sống, tiều tụy và vô cùng chói mắt. Phó Trầm không tin nhắm mắt lại, không thể thở được trong vài giây.

"......Là em ấy."

Là Bùi Thương.

Phó Trầm tự trách chính mình trong lòng vô cùng hối hận.

Bùi Thương chắc chắn đã đọc bản thỏa thuận ly hôn, đối với hắn thất vọng nên em ấy mới bỏ đi không nói một lời. Lỗi tại hắn mới khiến cho mọi chuyện trở nên như thế này. Tất cả là lỗi của hắn!

Bùi Thương im lặng nhìn Phó Trầm. Cậu chưa bao giờ thấy Phó Trầm lộ ra biểu hiện như vậy. Huống chi vì cậu mà hắn lộ ra cảm xúc như vậy.

Sau khi cậu xảy ra chuyện, Phó Trầm đột nhiên chạy tới, lại lộ ra vẻ thống khổ đau thương. Là bởi vì hắn có một chút thích cậu sao?.

Không, không, không, chắc chắn không phải vậy đâu, chắc hắn chỉ cảm thấy cậu chết đi thì sẽ không thể gặp lão cha mà thôi. Tại sao Phó Trầm lại quan tâm đến cậu chứ?.

Một lúc sau, một cảnh sát đi tới: "ngài Phó, chúng tôi cần đưa thi thể của Bùi tiên sinh đi để điều tra thêm về nguyên nhân cái chết, sau đó..."

Phó Thần đè nén nỗi đau trong lòng gật đầu, cảm thấy những cảm xúc tích lũy bấy lâu nay sắp nổ tung.

Đúng lúc này, Thịnh Văn Cảnh cũng vội vàng chạy tới hiện trường.

Phản ứng của Thịnh Văn Cảnh cũng giống như Phó Trầm, nhưng điểm khác biệt là Thịnh Văn Cảnh vô cùng tức giận.

Nhìn cảnh sát đỡ lấy thi thể của Bùi Thương, ngực Thịnh Văn Cảnh phập phồng dữ dội, hơi thở dần trở nên nặng nề. Thịnh Văn Cảnh lùi về phía sau một bước, không dám nhìn thi thể của Bùi Thương nữa.

"Phó Trầm, tại sao Tiểu Thương không nhận điện thoại của anh?. Tôi không tin anh không làm gì có lỗi với cậu ấy."

Phó Trầm trả lời: "Bởi vì tôi đặt đơn thỏa thuận ly hôn lên bàn, em ấy đã đọc nó."

“Vậy đêm đó Tiểu Thương bỏ nhà đi, anh đã ở đâu?”

Phó Thần không giấu diếm nói: "Lúc đó Phong Tử mời tôi đi ăn tối."

"Thỏa thuận ly hôn." Thịnh Văn Cảnh nhắc lại, sau đó tức giận cười: "Lại còn ăn tối với Phong Tử."

Bạn đời của mình đi với người khác cùng nhau ăn cơm, chính mình còn thấy được một đơn ly hôn.

Đặt bản thân vào vị trí của Bùi Thương, Thịnh Văn Cảnh chỉ nghĩ về nó thôi đã bắt đầu cảm thấy đau lòng.