Chương 37: Tiểu bảo bối, tiểu khả ái, tiểu cục cưng...??

Tuy nhiên, lời này còn chưa kịp nói ra đã bị mèo con Thương Thương nhanh chóng bỏ chạy.

Hắn có thể làm gì?. Nếu hắn muốn có được Thương Thương, hắn chỉ có thể chăm chỉ đi theo bước chân của Thương Thương.

Sửa sang quần áo một chút, bởi vì vừa rồi ôm Thương Thương có chút hơi nhăn. Đem cổ tay áo thắt nút, Phó Trầm chậm rãi đi xuống lầu bước vào đám đông. Khí chất lạnh lùng uy mãnh của Phó Trầm tự nhiên lộ ra.

Đi xuyên qua đám người, ánh mắt Phó Trầm không dừng lại ở bất kỳ một người nào. Hắn không thể làm điều này với Thương Thương. Nhưng hắn sẽ luôn làm điều này với người lạ.

Tất cả những người đến hôm nay đều là những người đứng đầu thành phố A và tiểu bối của họ. Mặc dù Phó Trầm nổi tiếng là người lạnh lùng, thờ ơ nên không có ai dám ra mặt nịnh nọt.

Phó Trầm hết sức tập trung tìm kiếm Bùi Thương. Nhưng hắn không tìm thấy Bùi Thương. Hắn nhìn thấy người bạn tốt không đáng tin cậy của mình.

Vốn dĩ hắn không để ý đến Trình Hiên, nhưng trong số nam nữ, Trình Hiên kỳ thực quá nổi bật. Trình Hiên ở nơi toàn trai xinh gái đẹp, anh ta thoải mái như cá gặp nước, như đi vào vùng đất không có người ở.

Trình Hiên có chút lười nhác dựa vào ghế sô pha, ngồi bên cạnh có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Bên cạnh thậm chí còn có thêm một thiếu niên trạc tuổi tương đương.

Có vô số người đứng cạnh ghế sofa. Đôi mắt đào hoa phong lưu của Trình Hiên tràn đầy ý cười. Thỉnh thoảng sẽ mở miệng nói vài câu, khiến mọi người xung quanh bật cười, tiến lại gần Trình Hiên.

Có thể thấy những người trẻ tuổi này đều thích Trình Hiên, hoặc có thể bọn họ và Trình Hiên là người quen cũ. Cũng có thể nhìn ra Trình Hiên sắc mặt đỏ bừng, tinh thần có bao nhiêu sảng khoái.

Phó Trầm luôn cảm thấy "bạn tốt" của mình một ngày nào đó sẽ chết đuối trong chính ao rượu của mình. Cơ thể của Trình Hiên có thể thực sự chịu đựng được nhiều người như vậy ư?.

Nhìn thấy Trình Hiên nói chuyện một cách tùy hứng, mí mắt Phó Trầm giật giật. Hắn thật sự không muốn nhận người bạn này.

Tư thế của Trình Hiên không phải là quá phóng túng sao?. Ngay cả cách phân bổ thời gian để trò chuyện với những người khác và tán tỉnh các cô gái. Hiện tại cư nhiên trực tiếp thăng cấp đến mức có thể đem mọi người tập trung nói chuyện. Thế giới này thật sự điên rồi.

Phó Trầm nhấc chân định rời đi, nhưng đã quá muộn. Bởi vì Trình Hiên đã đứng dậy, hai mắt sáng lên. Hiển nhiên đã nhìn thấy hắn.

"Được rồi, Phó Trầm tới rồi, tôi cùng cậu ấy có chuyện, không cùng ngươi nói chuyện nữa."

Mấy cái mỹ nam mỹ nữ đều có chút lưu luyến Trình Hiên, muốn thuyết phục giữ anh ở lại. Tuy nhiên, sau khi nghe được người Trình Hiên muốn tìm chính là Phó Trầm. Bọn họ chỉ có thể tiếc nuối nói lời tạm biệt:

"Hảo a..."

"Aida, mọi người đừng quá đau buồn."

Trình Hiên híp híp mắt, khóe môi hiện lên một nụ cười quyến rũ:

"Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, đến lúc đó chúng ta tiếp tục chơi trò nói thật hay mạo hiểm."

"Ân, đây chính là anh nói, nhớ giữ lời."

"Đương nhiên. Tiểu bảo bối, tiểu khả ái, tiểu cục cưng...ta đi trước."

Sau khi vẫy vẫy tay tạm biệt mỹ nam mỹ nữ bất đắc dĩ. Trình Hiên đi về phía Phó Trầm, kéo Phó Trầm đến một đoạn rồi dừng lại.

"Cậu thật sự rất bận."

Phó Thần thanh âm lạnh nhạt. Vừa mới tách ra khỏi đám người, nụ cười tự tin trên mặt Trình Hiên đột nhiên biến mất. Thở dài một hơi, bả vai đều suy sụp rũ xuống:

"Cậu nghĩ tôi muốn à. Cha tôi có quan hệ tốt với bọn họ nên tôi phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."

Phó Trầm trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin nổi:

"Hoàn thành nhiệm vụ?. Tiểu bảo bối, tiểu khả ái, tiểu cục cưng....Kêu đến thân mật như vậy, cậu có chắc mình không đùa giỡn với tình cảm của người khác không?."

"Oan uổng quá, tôi thật sự oan uổng mà."

Trình Hiên bất bình hét lên:

"Tôi không muốn gọi bọn họ một cách buồn nôn như vậy. Ngày càng có nhiều người cần phải nhớ tên. Tôi thực sự không thể nhớ được tên của họ. Vì vậy tôi chỉ có thể dùng cách này thôi."

Phó Trầm không nói chuyện, nhưng vẻ mặt càng lúc càng quái dị hơn. Hắn rất muốn biết, nhiều người như vậy. Trình Hiên có thể thực sự nhận ra ai là bảo bối, ai là tiểu ái, ai là cục cưng?. Xác định không phải gọi bậy......?.

"Phó Trầm, cậu thật sự là cứu tinh của tôi, nếu không tìm được lý do rời đi. Tôi thật sự không còn gì để nói với họ, cuối cùng cũng được tự do."

"Ừm."

Trình Hiên chắp tay sau đầu, thỉnh thoảng có người tới chào hỏi, anh cũng sẽ mỉm cười đáp lại.

"Nói mới nhớ, vừa rồi cậu đứng đây một mình làm gì vậy?. Hôm nay là ngày mừng thọ của cha Tiểu Thương. Là lão công của Tiểu Thương, cậu chẳng phải nên bồi vợ mình sao?."

Phó Trầm đang định nói, bổng nhiên phía trước trở nên xôn xao náo nhiệt, thì ra Bùi Thương đang đứng giữa hội trường, trên tay cầm micro, bắt đầu nói:

"Tôi là Bùi Thương. Chào mừng mọi người đến dự tiệc sinh nhật của cha tôi. Hiện tại ở đây hẳn đều là những người trẻ tuổi và trưởng bối. Mọi người không cần khách khí. Mọi người có thể tùy tiện ăn, chơi, trò chuyện và vui vẻ....."

"Tốt rất tốt."

Thịnh Văn Cảnh đứng trước đám đông, vỗ tay một cách trang nghiêm, đóng vai trò là người khởi động.

Bùi Thương tiếp tục ở hội trường phát biểu, mỉm cười nhìn đám đông, rất nhanh đã nhìn thấy Phong Tử. Ánh mắt u ám đầy ác ý của Phong Tử rõ ràng đến mức cậu khó có thể bỏ qua.

Bùi Thương cười đến mi mắt cong cong, nháy mắt khıêυ khí©h về phía Phong Tử. Quả nhiên cậu thấy sắc mặt Phong Tử càng trở nên xấu đi vài phần.

Bàn tay của Bùi Thương vô thức siết chặt micro. Cậu cũng rất ấn tượng với bữa tiệc mừng thọ của lão cha.

Kiếp trước, cha cậu cũng đã tổ chức bữa tiệc mừng thọ này, không biết Phong Tử đã dùng thủ đoạn gì. Cuối cùng, cư nhiên ngồi trên xe của Phó Trầm, hai người cùng nhau đến nhà cậu. Ngày hôm đó, lòng tự trọng của cậu có thể nói đã bị ném xuống đất hung hăng chà đạp.

Cậu hiển nhiên là thiếu gia nhà họ Bùi và nửa còn lại là Phó Trầm, nhưng người đứng cạnh Phó Trầm lại là Phong Tử.

Phong Tử là một diễn viên nổi tiếng mới nổi được nhiều người yêu thích.

Địa vị của Phong Tử tăng lên, đồng thời cậu phải hứng chịu sự khinh thường và ánh nhìn của người khác. Điều này khiến cậu càng nghi ngờ bản thân hơn.

Không chỉ vậy, trong bữa tiệc, Phong Tử còn "vô tình" làm đổ cháo vào người cậu, giả vờ đáng thương nhận lỗi với cậu.

Nhìn đứa em họ đầy mưu mô của mình từ xa, Bùi Thương thầm nghiến răng. Nhưng trong lòng tràn đầy tự tin.

Y chẳng phải luôn muốn cướp đồ từ cậu sao?. Không phải tưởng giẫm lên người cậu là có thể đứng cạnh Phó Trầm đấy chứ?.

Bùi Thương ngẩng cao đầu, nhướng mày nhìn Phong Tử, rồi đặt micro xuống. Cậu liền ở đây đợi Phong Tử, có bản lĩnh thì đến đây.