Chương 36: Hôn lên trán.

Bởi vì hiện tại có cha vợ ủng hộ, cho nên khi nhìn thấy Bùi Thương. Phó Trầm lập tức cảm thấy trong lòng có chút rung động.

Cảm giác muốn ôm thật chặt Bùi Thương vào lòng. Cũng may Phó Trầm vẫn bình tĩnh, không có lao tới ôm lấy cậu, mà là nắm lấy tay Bùi Thương, tìm một căn phòng trống đi vào.

Phó Trầm không bật đèn mà dùng tay trái đóng cửa phòng lại, cách ly âm thanh ồn ào từ bên ngoài.

Bùi Thương bối rối:

"Phó Trầm, anh định làm gì?. Trời tối quá, lát nữa tôi phải xuống lầu chiêu đãi mọi người, còn cha tôi... Ngô?."

Bùi Thương bô bô càm ràm không ngừng. Cậu chưa kịp nói ra một loạt câu hỏi, Phó Trầm đột nhiên nâng mặt cậu lên, sau đó cậu cảm thấy trên trán mình có cảm giác ấm áp mềm mại.

Đôi mắt của Bùi Thương mở trừng lớn hai mắt, miệng cậu hơi hé ra, cậu muốn lùi lại, nhưng sau lưng cậu lại có một cánh cửa lạnh lẽo.

Có trời mới biết Phó Trầm có bao nhiêu nhẫn nại, mới kìm chế chính mình hôn lên trán Bùi Thương.

Phó Trầm không dám hôn Bùi Thương nữa, sau khi hôn nhẹ lên trán Bùi Thương, hắn ôm Bùi Thương vào lòng.

Bùi Thương chưa bao giờ gặp tình huống như vậy?. Cậu ngơ ngác không biết nên để tay vào đâu, thậm chí còn đánh mất bình tĩnh.

Tại sao, tại sao bầu không khí lại có chút ái muội vậy. Bị Phó Trầm giam cầm trong một không gian nhỏ hẹp. Bùi Thương cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình tăng mạnh, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng.

Đây là muốn làm gì?. Tại sao Phó Trầm lại đột nhiên hành động như vậy?. Sau khi hôn và ôm, bước tiếp theo chính là...?

Bùi Thương quả thực là cao thủ phá hủy bầu không khí, cậu hơi vươn tay, sau đó vặn eo Phó Trầm:

"Này, anh chưa nói với cha tôi về việc... tôi ra ngoài uống rượu gọi phục vụ nam phải không?."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Bùi Thương tự cho mình có cái mồm lớn. Cậu không biết có nên hỏi hay không?.

Có lẽ Phó Trầm cuối cùng đã quên chuyện này, nhưng cậu nhắc đến như vậy. Chẳng phải sẽ khiến Phó Thần nghĩ lại sao?.

Bầu không khí ái muội ban đầu biến mất ngay lập tức. Phó Trầm nhướng mày, trong lòng có chút buồn cười. Thương Thương của hắn vẫn lúng túng khó hiểu như trước. Bất quá đây có thể không phải là một cơ hội tốt.

Phó Trầm nhàn nhạt mở miệng:

"Anh cái gì cũng không có nói."

Bùi Thương thở phào nhẹ nhõm, Phó Trầm đột nhiên nói tiếp:

"Nhưng anh không chắc sau này có nói ra hay không."

"Anh, anh sao lại nuốt lời! Không phải anh đã hứa với tôi là không nói cho cha tôi biết sao."

“Anh đồng ý khi nào?” Phó Trầm giả vờ không hiểu:

"Anh chỉ nói chúng ta sẽ đi dự tiệc mừng thọ của cha chúng ta."

"Anh, anh, anh..."

Giống như đang xác nhận thông tin. Cậu nhận ra Phó Trầm không có đáp ứng yêu cầu của mình.

Bởi vì quá căng thẳng nên cậu thậm chí còn không nhận ra rằng Phó Trầm đã nói từ "cha của chúng ta."

"Hơn nữa......"

Phó Trầm nheo mắt lại:

"Anh nghe cha chúng ta vừa rồi nói, em muốn ly hôn?."

Vốn tưởng khi cậu cùng cha nói chuyện thanh âm đủ nhỏ, Phó Trầm không nghe được, nhưng hóa ra hắn đã nghe thấy rồi, hắn còn có thể nghe rõ rành mạch.

"À, ừ, ưmm..cái này..."

Bị phát hiện, Bùi Thương không nói nên lời, gần như nghẹn chết, phải rất lâu sau cậu mới tức giận phản bác:

"Đúng vậy, đó không phải là vì anh đã đối xử không tốt với tôi suốt những năm qua."

"Em nói anh đối với em không tốt, nhưng không có nghĩa em đi tìm phục vụ nam đẹp trai sau lưng anh phải không?."

Vừa nhắc tới chuyện này, Bùi Thương liền nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đem Thịnh Văn Cảnh ra đánh mười mấy cái.

"Vậy, vậy thì, hay là..."

Phó Trầm dùng ngón tay chọc chọc chóp mũi Bùi Thương, sau đó chỉ vào chính mình:

"Cả hai chúng ta đều sai, cho nên bây giờ chúng ta huề nhau."

"Huề?... Huề cái gì cơ?."

Bùi Thượng còn chưa kịp hiểu ra ý tứ gì, liền nghe thấy Phó Trầm nói:

"Vậy từ nay về sau chúng ta một lần nữa ở chung, được không?."

"Một lần nữa ở chung?." Bùi Thương càng thêm mê mang, không hiểu Phó Trầm đang muốn làm gì.

"Ừ. Chúng ta lại bên nhau một thời gian nữa nhé. Nếu em vẫn cảm thấy anh không tốt thì chúng ta lại chia tay. Thế nào, có phải hay không thực có lời?."

Phó Trầm rất giỏi trong việc dỗ dành Bùi Thương, đã có kinh nghiệm từ kiếp trước. Hiện tại hắn biết phải đáp lại Bùi Thương như thế nào.

Nhưng Bùi Thương vẫn bị hắn lừa, mê mê mang máng gật đầu, cảm thấy quả thực đây là một chuyện tốt.

Tính toán theo cách này, Phó Trầm sẽ không còn để cậu phàn nàn với cha mình nữa. Cũng không truy cứu việc cậu uống rượu cùng phục vụ nam. Hai người có tình cảm hay không là vấn đề thời gian.

Nếu cậu không hài lòng, cùng lắm chính là sau khi hết thời gian ở cạnh, cậu sẽ vứt bỏ Phó Trầm. Vừa vặn chuyện này là do Phó Trầm đề ra. Đến lúc vứt bỏ Phó Trầm cậu sẽ không còn gánh nặng tâm lý nào nữa. Còn có thể hống hống lão cha vui vẻ, thật là tốt.

"Có vẻ như việc này rất có lời...." Bùi Thương lẩm bẩm.

"Nói như vậy, em đồng ý?."

Nhìn thấy Thương Thương mắc bẫy, Phó Trầm khẽ mỉm cười, tự nhiên nắm lấy tay Bùi Thương, mở cửa phòng:

"Một khi đã như vậy, chúng ta liền đi thôi. Khách ở tầng dưới vẫn đang đợi."

Khi không có ai nhìn, Phó Trầm chép chép miệng. Thương Thương ngốc nghếch của hắn là loại người dễ dàng thay đổi.

Giờ đây, việc hắn "làm lại từ đầu" với Thương Thương không phải là điều dễ dàng. Từ nay trở đi, hắn phải là người tam tòng, tứ đức, tuân theo mệnh lệnh của Thương Thương.

Mơ mơ màng màng bị Phó Trầm nắm tay xuống lầu giống tiểu hài tử. Lúc này Bùi Thương mới phản ứng, hất tay Phó Trầm ra, lớn tiếng nói:

"Phó Trầm, anh đừng có mà đắc ý. Tôi chỉ hứa thử ở cạnh anh một lần nữa, nhưng sẽ không hứa sẽ nắm tay, ôm và hôn anh. Hiện tại chúng ta cần phải giữ khoảng cách."Nam nam thụ thụ bất thân những lời này, cậu đã nói mệt rồi. Xua tay về phía Phó Trầm, Bùi Thương nghiêm mặt nói:

"Ai muốn đi xuống cùng anh chứ?. Tôi còn có việc khác muốn làm, anh đi làm việc của mình đi."

Nói xong, Bùi Thương chạy xuống cầu thang ba bước rồi biến mất sau vài giây.

Kinh ngạc nhìn Bùi Thương biến mất, Phó Trầm không nhịn được mà bật cười. Thương Thương lại nói với hắn: "Đi làm việc của chính mình?."

Với tất cả sự tôn trọng, có lẽ trên đời này không có ai bận rộn hơn hắn, phải không?.

Hơn nữa......

"Hôm nay là sinh nhật của cha chúng ta, chúng ta là một cặp. Ít nhất chúng ta cũng nên tỏ ra chút tình cảm ân ân ái ái trước mặt mọi người?."