Chương 35: Quyết tâm của Phó Trầm.

Phó Trầm sớm đã biết Bùi Thiên sẽ hỏi vấn đề này, Phó Trầm trong lòng đã đưa ra rất nhiều suy đoán, trong lòng thở dài, thành thật trả lời:

"Bởi vì trước đây con chưa từng thể hiện tình cảm với em ấy, nên Thương Thương có chút thất vọng về con. Hiện tại con đang nỗ lực sửa chữa, con muốn Thương Thương thay đổi ý định, ở bên cạnh con."

"Nga —— như vậy à."

Bùi Thiên bừng tỉnh gật gật đầu. Loại hành vi giận dỗi này quả thực đúng là phong cách của con trai ông.

Điều làm ông ngạc nhiên là thái độ của Phó Trầm lại tốt như vậy.

Thái độ của hắn không những rất khéo léo mà còn chỉ ra vấn đề một cách chính xác, Phó Trầm thậm chí còn đưa ra hứa hẹn với ông, nói rằng hắn đang nỗ lực để giữ Tiểu Thương ở bên mình.

Loại chuyện này...Bùi Thiên chưa từng thấy qua!. Ông chưa bao giờ thấy Phó Trầm thể hiện loại cảm xúc này với ai đó, thậm chí còn thay đổi.

Theo Bùi Thiên biết, cho dù Phó Trầm chưa bao giờ thể hiện tình cảm với Tiểu Thương thì đó cũng là điều bình thường.

Dù sao đây cũng là Phó Trầm, người đã nắm quyền nhiều năm trong gia tộc, luôn kiềm chế cảm xúc, việc thờ ơ với cảm xúc là chuyện bình thường.

Hơn nữa...Không chút khoa trương mà nói, ông cho rằng với tính cách ngốc nghếch của nhi tử, dù trước đó Phó Trầm có bộc lộ cảm xúc tinh tế, thì tiểu nhi tử của ông chắc chắn cũng sẽ không nhận ra.

Người bình thường nghe đến đây liền sẽ không nói thêm cái gì nữa.. Dù sao Phó Trầm cũng đã hứa hẹn như vậy.

Sẽ bất lịch sự nếu làm mọi việc trở nên khó khăn hoặc nghi ngờ chất vấn.

Bất quá Bùi Thiên cùng nhi tử sốt ruột, cuối cùng nghiêm túc nói:

"Mặc dù lời cậu nói nghe có chút thật lòng, nhưng có một số chuyện ta vẫn phải nói với cậu."

Phó Trầm gật đầu:

"Cha vợ, ngài nói đi."

"Có thể cậu không biết thằng bé Bùi Thương đã thích cậu nhiều năm rồi. Cho nên khi cậu đề nghị hợp tác với Bùi gia, nên ta mới đồng ý để Tiểu Thương cưới cậu. Cậu cũng có thể thấy ta không phải loại người sẽ hy sinh hạnh phúc của con mình vì một chút lợi nhuận, phải không?."

Phó Trầm gật đầu. Với tính cách đơn thuần ngây thơ của Bùi Thương chắc chắn em ấy đã lớn lên trong bầu không khí gia đình đặc biệt tốt đẹp.

Bởi vì từ nhỏ đã sống trong sự cưng chiều yêu thương của Bùi Phụ, vẫn luôn được che chở nên mới luôn rực rỡ vô tư như vậy. Vì vậy, khi gặp vấn đề đặc biệt mới dễ dàng trở nên héo mòn, héo mòn...

"Thành thật mà nói, để Tiểu Thương ở bên cạnh cậu, ta có chút hối hận. Tính cách của Tiểu Thương không phù hợp với những âm mưu trong thương trường. Thằng bé không có ý định quản lý công ty, vì vậy ta sẽ không áp đặt điều này lên nó."

Nói tới đây, Bùi Thiên nặng nề thở dài:

"Nhưng chỉ cần Tiểu Thương ở bên cạnh ngươi, nó sẽ phải đối mặt, giải quyết một số chuyện. Ta là cha của nó, ta sẽ ở một mức độ nào đó cảm thấy có lỗi với nó, cậu có thể hiểu được."

"Con có thể hiểu."

"Hôm nay cậu nói sẽ đối xử tốt với nó, ta rất vui mừng, ta tin cậu sẽ không nói dối. Nhưng cũng tương tự như vậy, nếu một ngày nào đó cậu thực sự không còn tình cảm với Tiểu Thương, xin hãy đưa Tiểu Thương trở về Bùi gia. Dù thế nào đi chăng nữa, cánh cửa của Bùi gia sẽ luôn rộng mở đón nó về."

"Phó Trầm, Tiểu Thương là một đứa trẻ rất ngoan, cậu nhất định phải quý trọng nó."

Với tư cách là cha của Bùi Thương, Bùi Thiên trong lòng chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là làm cho hài tử của mình được hạnh phúc.

Hôm nay cuối cùng ông cũng đã hiểu ra. Mặc dù con trai của ông đã nói đến chuyện ly hôn cách đây không lâu, nhưng giữa hai người dường như vẫn không thể tách rời. Nhưng không khó để nhận ra con trai của ông vẫn có chút tình cảm với Phó Trầm.

Là người lớn, ông đã không thể làm tấm gương tốt cho con cái, nên ông chỉ có thể cố gắng hết sức để đảm bảo hạnh phúc cho hài tử bằng cách này.

Lúc này Bùi Thiên bày ra tư thể nghiêm nghị, kỳ thực chính là bởi vì ông là một người cha hiền lành.

"Cha vợ yên tâm, con sẽ làm được."

Phó Trầm âm thầm hạ quyết tâm.

Nếu Thương Thương là một bông hoa trong nhà kính, thì hắn nhất định sẽ dồn hết tình yêu và sự quan tâm của mình cho Thương Thương. Sẽ không bao giờ để Thương Thương héo tàn nữa.

Không bao giờ làm Thương Thương thất vọng, không khiến Thương Thương buồn lòng nữa. Đây là nhiệm vụ hiện tại của hắn. Bởi vì Thương Thương lẽ ra phải được hắn đối xử ân cần như tri kỷ.

Nói nhiều như vậy, Bùi Thiên cau mày thả lỏng, khẽ mỉm cười:

"Xin lỗi, nói nhiều như vậy, thời gian cũng không còn sớm, cho nên cậu cũng...."

Bùi Thiên còn chưa nói xong, chợt nhìn thấy Phó Trầm thủ thế đứng sang một bên, thư ký tức khắc mở ra một chiếc hộp trong tay. Đây là muốn làm cái gì?. Bùi Thiên có chút bối rối.

Phó Trầm không bao giờ quên hôm nay hắn tới chúc mừng sinh nhật cha vợ. Thấy vẻ mặt Bùi Thiên dịu đi rất nhiều, liền háo hức khoe lễ vật của mình.

Lễ vật nhìn qua thập phần đơn giản, chỉ có vài bìa đựng.

"Đây là cái gì?." Bùi Thiên nhịn không được hỏi.

"Đây là một số dự án sinh lời nhất của tập đoàn Phó thị trong những năm gần đây. Con muốn cùng hợp tác với Bùi thị và chia sẻ toàn bộ lợi nhuận. Có thể coi như là món quà mừng thọ cho cha."

Bùi Thiên không khỏi mở to mắt.

Phải biết rằng, dự án hợp tác liên hôn giữa Bùi gia và Phó gia cũng gần giống như những dự án hợp tác do Phó Trầm mang lại hiện tại.

Hơn nữa Phó Trầm chủ động từ bỏ lợi nhuận có nghĩa là... toàn bộ số tiền cuối cùng sẽ do Bùi gia kiếm được.

Mặc dù đây là quà mừng tuổi cho ông thì cũng có chút quá khoa trương. Bùi Thiên có chút trợn mắt há hốc mồm. Bây giờ ông mới thực sự hiểu được quyết tâm của Phó Trầm.

Nếu Phó Trầm không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với Tiểu Thương. Phó Trầm sẽ không phải trả giá nhiều như vậy, càng không đến đây háo hức nói chuyện cùng ông.

Sau khi xem qua một số tài liệu, Bùi Thiên nặng nề thở dài một hơi, rốt cuộc cũng lên tiếng:

"...Ta hiểu rồi. Chỉ cần cậu đối xử tốt với Tiểu Thương, nó cũng có tình cảm với cậu. Thân là một người cha, ta sẽ ủng hộ cậu."

Sau khi nhận được lời hứa hẹn của cha vợ, Phó Trầm không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Ngay cả cha vợ cũng mủi lòng, sẵn sàng nguyện ý giúp đỡ hắn. Vậy chẳng lẽ khoảng cách chiếm được trái tim của Thương Thương sắp đến gần?. Điều đó chắc chắn không còn xa nữa.

"Cha, cha cũng biết Thương Thương tính cách có chút bướng bỉnh, có khi sẽ không đồng ý, cha nhất định phải giúp con."

Phó Trầm dứt khoát sửa miệng đổi tên từ [cha vợ] thành [cha], việc này thực hiện thuận lợi đến mức Bùi Thiên liên tục thở dài.

Bùi Thiên cũng không khỏi cảm thán, Phó Trầm thật sự là một người biết nắm bắt lòng người. Việc đã đến nước này, ông cũng không thể cho hắn chút mặt mũi?. Thực lòng mà nói, có được một đứa con ưu tú như Phó Trầm quả là điều đáng để khoe khoang.

Bùi Thiên xụ mặt vẫy vẫy tay, nhưng gió xuân trên mặt ông thật sự có thể nhìn thấy bằng mắt thường:

"Được rồi, được rồi...Đến lúc đó ta nhất định sẽ giúp cậu. Đừng lảng vảng ở đây nữa, ta biết cậu muốn xuống lầu tìm nó lắm rồi, nên đi nhanh đi."

"Dạ."