Chương 34: Phó Trầm gặp cha vợ.

Hai tiểu hồ ly bằng hữu nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương lộ ra vẻ tự hào. Sau đó ngầm ngầm hiểu ý quay người đi, mỗi người một ngả, để lại Phong Tử đứng một mình bực bội.

Bùi Thương chết tiệt, Thịnh Văn Cảnh chết tiệt...Sao có thể khiến người khác khó chịu và chướng mắt như vậy?.

Nếu không phải sợ vẫn còn ánh mắt nhìn chằm chằm, Phong Tử sẽ sẵn sàng vứt bỏ hình tượng cãi nhau với Bùi Thương.

Sau khi cố gắng lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu [Bùi Thương và Phó Trầm sẽ ly hôn], Phong Tử mới miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh.

Y cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Bùi Thương, đồng thời tin rằng Bùi Thương mất đi giá trị nếu rời khỏi Phó Trầm. Cho nên y chỉ cần liên tục nói với Bùi Thương rằng Phó Trầm không cần cậu, chỉ bằng những lời này, Bùi Thương sẽ không còn hống hách trước mặt y.

Y không hề biết rằng Bùi Thương không còn đặt giá trị của bản thân lên người khác nữa. Bất kỳ lời chê bai, chế giễu nào cũng không còn có thể làm tổn thương đến Bùi Thương.

Phong Tử cũng quên mất rằng trong cuộc trò chuyện lần trước ở bể bơi, Bùi Thương vốn là người ăn nói nhỏ nhẹ ôn hoà, nhưng lại không hề nghe theo lời ám chỉ của y.

Nhắc nhở bản thân phải phấn chấn lên, Phong Tử cố gắng hết sức nở một nụ cười vô hại, bước vào hội trường, nhận thức nói chuyện với những người quen biết.

Bùi Thương, cứ đợi đi, anh nhất định phải trả giá. Và Thịnh Văn Cảnh, người bạn tốt đẹp của anh cũng sẽ kết thúc từ bây giờ, sẽ không ai thích một diễn viên có nhân phẩm tệ hại.

"Phong Tử, tôi có thể chụp ảnh với cậu được không?."

Một chàng trai trẻ có vẻ là fan của y đầy mong chờ bước tới.

"Tất nhiên có thể nha!."

Phong Tử nhiệt tình chụp ảnh cùng đối phương. Đối phương nhìn bức ảnh, vẻ mặt có chút hưng phấn:

"Xin lỗi, cậu có biết Thịnh Văn Cảnh ở đâu không?. Nếu biết...tôi thật sự muốn chụp ảnh cùng anh ấy."

Nghe đến tên Thịnh Văn Cảnh, ánh mắt Phong Tử tối sầm lại, sau đó lắc đầu giả vờ xấu hổ:

"Cái này, anh ấy ở ngay đằng kia, nhưng tôi khuyên cậu đừng đi."

"Tại sao?."

"Tôi không có ý gì khác, chỉ là tính tình Thịnh Văn Cảnh có chút không tốt, tôi sợ anh ấy không thích chụp ảnh. Nếu cậu thật sự muốn chụp ảnh với anh ấy, tôi sẽ giúp cậu nói hộ. Vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối cậu đâu.""A?." Fan cũng mặt lộ vẻ khó xử. Tính tình của Thịnh Văn Cảnh thực sự tệ đến vậy sao?.

"Cậu muốn cùng anh ấy chụp ảnh không?. Nếu muốn, tôi liền đi giúp cậu nói" Phong Tử vẫn là rất nhiệt tình.

Fan hâm mộ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

"Cái này...thôi quên đi. Cảm ơn Phong Tử, cậu thật tốt bụng."

"Không cần khách khí."

Sau khi vẫy tay nhìn người này rời đi, Phong Tử nhếch khóe miệng cười đắc ý.

Tốt nhất tất cả những người này đều nên nghĩ rằng Thịnh Văn Cảnh không phải là người tốt.

Cùng lúc đó, Bùi Thương bước nhanh lên lầu.

Khi đến sân nhỏ giữa tầng hai và tầng ba, cậu không nhịn được nữa cúi xuống bám vào lan can cười thầm.

Vừa rồi vẻ mặt của Phong Tử xấu xí như thể vừa ăn phải một con ruồi, cố gắng nói chuyện luôn nghẹn ngào đến mức gần như phát điên.

"Thì ra đóng vai trà xanh thú vị như vậy. Chẳng trách trước đây Phong Tử luôn thích diễn trước mặt Phó Trầm, hưng phấn, vui vẻ, sảng khoái. Hắc, hắc, hắc."

Tiểu Trà xanh Bùi Thương đang lẩm bẩm một mình, chỉ cười khúc khích hai tiếng, đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút vi diệu.

Cậu vịn vào lan can, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện không biết từ lúc nào, Phó Trầm đã xuất hiện ở phía trên bậc thang, thâm trầm nhìn cậu.

Nụ cười ngốc nghếch của Bùi Thương chợt cứng đờ trên mặt, trong lúc nhất thời cậu không biết nên giữ vẻ mặt nghiêm túc hay tiếp tục cười nhạo chính mình.

Nghĩ nghĩ, Bùi Thương yên lặng thu hồi nụ cười, thành thành thật thật cúi đầu tránh đi ánh mắt của Phó Trầm. Không biết vì sao, cậu luôn có cảm giác như mình bị bắt quả tang đang làm điều gì đó xấu xa. Rõ ràng cậu không làm gì sai cả nha. Cậu đang chột dạ cái gì chứ.

Nói đến đây kỳ thực là lỗi của Phó Trầm. Nếu như Phó Trầm không thừa nhận Phong Tử là em họ tốt của mình, thì Phong Tử đã không hung hãn như vậy. Anh em mà mâu thuẫn thì chắc là do người chồng vô tâm thôi.

Nghĩ đến đây, Bùi Thương không còn cảm thấy áy náy nữa, cậu tự tin ngẩng đầu, ậm ừ hỏi:

"Anh xuống lầu lâu chưa?. Cùng lão cha nói chuyện hợp tác xong rồi à... Này này, anh đang làm gì vậy."

Trước khi Phó Trầm đi xuống cầu thang, hắn đã nhìn thấy Bùi Thương đứng ở góc cầu thang.

Hắn không biết rốt cuộc Bùi Thương đã làm gì. Hắn chỉ thấy Bùi Thương trông giống như tiểu phản diện ngốc nghếch đang hưng phấn đắc ý...cũng có chút đáng yêu.

Chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn Bùi Thương, Phó Trầm trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Sau đó Bùi Thương phát hiện ra hắn, em ấy lúc đầu sửng sốt, sau đó giật mình chột dạ cúi đầu xuống. Sau đó tự tin ngẩng đầu lên. Thật là ngốc nghếch a..

Phó Trầm không khỏi nhớ tới cuộc trò chuyện vừa rồi với cha vợ.

——

Sau khi Bùi Thương rời đi, chỉ còn lại Phó Trầm và Bùi Thiên trong phòng, lão cha hắng giọng lên tiếng trước:

"Hiện tại chỉ còn hai chúng ta, Phó Trầm, chúng ta nên bắt đầu nói một vài chuyện...."

Phó Trầm hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu, thái độ hoàn toàn hạ thấp: "Dạ, thưa cha vợ."

Một câu "cha vợ" của Phó Trầm khiến Bùi Thiên giật mình, bởi vì điều mà Bùi Thiên muốn hỏi nhất chính là tình trạng quan hệ hiện tại của Phó Trầm và Tiểu Thương.

Lúc này, Bùi Thiên có chút bối rối.

Cách đây không lâu, nhi tử của ông đột nhiên gọi điện cho ông, khóc lóc nói muốn ly hôn. Ông rất sốc nghĩ rằng đó chắc chắn là vấn đề của Phó Trầm.

Dù sao nhi tử của ông cũng thích Phó Trầm đã lâu, với tư cách là một người cha ít nhiều cũng biết điều đó, cho nên Phó Trầm chắc chắn đã làm chuyện gì đó khiến nhi tử buồn lòng.

Hay Phó Trầm không muốn thừa nhận mối quan hệ của mình với Tiểu Thương?. Điều này đúng là có khả năng, nhưng bây giờ, Phó Trầm lại cúi đầu gọi ông là cha vợ trước mặt ông a.

Bùi Thiên quả thực đã sống nhiều năm, sau khi sửng sốt trong thời gian ngắn, ông ho nhẹ một tiếng, giọng nói vẫn rất uy nghiêm:

"Hmm...ahem.. Phó Trầm, ta có vài điều muốn nói với cậu, và một vài điều muốn hỏi cậu."

Mặc dù Phó Trầm hạ thấp địa vị cao của mình trước mặt ông, nhưng ông-Bùi Thiên, sao có thể bị chuyện nhỏ này dao động?.

Dù thế nào đi chăng nữa, ông vẫn phải ra dáng vẻ hình tượng cha vợ. Ông muốn xem Phó Trầm âm mưu làm cái gì!.

Cho dù muốn thôn tính Bùi gia của ông cũng không dễ dàng như vậy. Lỗ mũi của Bùi Thiên gần như chạm trần nhà.

Nhìn bố vợ, Phó Trầm trong lòng thầm thở dài, hai người quả thực là cha con, giống y hệt nhau:

"Cha vợ, cha cứ nói đừng ngại."

"Tiểu Thương cách đây không lâu đã gọi điện cho ta, nói muốn ly hôn với cậu. Chuyện này cậu hẳn đã biết."

"Con biết."

"Hừm...Cái khác ta không quan tâm, ta chỉ muốn hỏi cậu một điều thôi" Bùi Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Phó Trầm:

"Ta hỏi cậu, cậu có thật sự thích Tiểu Thương nhà ta không?."

Nói xong, Bùi Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Trầm, không bỏ sót bất kỳ biểu tình trên mặt.

"Dạ có." Phó Thần gật đầu, trong lòng bổ sung: hắn đối với Bùi Thương không chỉ là thích, mà còn muốn dính chặt bên người Bùi Thương.

Nhìn thấy vẻ mặt Phó Trầm rất nghiêm túc không hề giả tạo, Bùi Thiên nghi hoặc:

"Cậu thích Tiểu Thương, tại sao Tiểu Thương lại đòi ly hôn với cậu...?."