Chương 33: Cuộc phản công của tiểu trà xanh.

Tất cả những người có mặt ở đây đều bị y lợi dụng. Bởi vì tin tức “diễn viên Thịnh Văn Cảnh và Phong Tử sẽ đến” là do chính y tung ra. Nhìn vẻ mặt ngạo mạn muốn bị đánh của [Thịnh Văn Cảnh], khiến Phong Tử ngứa ngáy căm hận.

Vì cái gì y làm việc chăm chỉ như vậy?. Mặc dù ngoại hình không thua kém Thịnh Văn Cảnh, nhưng độ nổi tiếng của Thịnh Văn Cảnh luôn vững vàng hơn y một bước.

Rõ ràng gần đây y đã chi rất nhiều tiền tung không ít tin đồn tiêu cực về Thịnh Văn Cảnh, khiến Thịnh Văn Cảnh phải đình chỉ công việc, nhưng vì cái gì Thịnh Văn Cảnh vẫn nổi tiếng như vậy.

Hiện tại, có rất nhiều người chán ghét Thịnh Văn Cảnh, nhưng người thích Thịnh Văn Cảnh lại càng nhiều hơn.

Phong Tử thực sự không thể hiểu tại sao họ lại thích một kẻ kiêu ngạo và thô lỗ như Thịnh Văn Cảnh, y không phục!.

Hai kẻ mà y ghét nhất đều là bạn tốt của nhau. Họ không chỉ gây trở ngại cho y trong cuộc sống, mà thậm chí còn phải so sánh về mặt công việc.

Kế hoạch của Phong Tử là một mũi tên trúng hai con chim, lợi dụng bữa tiệc sinh nhật này loại bỏ hai kẻ đáng ghét vô dụng. Sau đó tìm cách từng bước đến gần Phó Trầm. Y mới là người nên đứng ở cạnh Phó Trầm.

Nhìn Thịnh Văn Cảnh mặt mày hầm hầm, Phong Tử giả vờ co rúm yếu đuối khi nhìn thấy Thịnh Văn Cảnh trợn mắt không chút khách khí, nhưng trong lòng lại cười đắc ý.

Thịnh Văn Cảnh, ngươi cứ kiêu ngạo lộ vẻ khó chịu với ta, để xem....

Sau hôm nay, bạn tốt của ngươi chắc chắn sẽ mang tiếng xấu, vĩnh viễn không thể xoay người.

Nhìn thấy Phong Tử tự mình diễn đến hăng say, như thể y bị đối xử bất công, Bùi Thương và Thịnh Văn Cảnh nhìn nhau, lẫn trong mắt thấy được tương đồng ý cười.

Chẳng phải chỉ là giả vờ ngoan ngoãn vô tội thôi sao?. Bùi Thương và Thịnh Văn Cảnh là bạn bè nhiều năm, ngầm hiểu nhau không gì sánh bằng, chỉ cần nhìn nhau cũng có thể biết mục đích của nhau.

Nếu Phong Tử thành thành thật thật không trêu chọc bọn họ, thì sẽ ổn thôi. Nhưng nếu Phong Tử không biết tự lượng sức mình, thì đừng trách họ....

Họ sẽ cùng y hăng hái diễn một vỡ kịch- giữa chính diện và phản diện, và một ngày nào đó họ sẽ tiêu diệt nhân vật Phong Tử, để Phong Tử biết ai mới là diễn viên thực sự.

Bùi Thương quay mặt lại như có phép thuật, trong mắt hiện lên một tia áy náy xin lỗi, đồng thời giả vờ nhẹ giọng:

"Phong Phong, đừng tức giận. Đều là lỗi của anh. Thịnh Văn Cảnh chính là loại người như vậy. Chúng ta quen cậu ấy lâu như vậy, em cũng hiểu tính cách của cậu ta đúng không?."

Bùi Thương vừa nói vừa chủ động bước tới, trìu mến nắm lấy tay Phong tử xoa xoa hai cái.

Phong Tử tê dại nổi da gà khi nghe Bùi Thương gọi "Phong Phong". Y không khỏi chửi rủa trong lòng, chẳng lẽ Bùi Thương bị quỷ ám?. Đột nhiên nói nhiều thế?.

Y còn chưa kịp phản ứng thì Bùi Thương đã nắm lấy một tay của y, sờ sờ xung quanh.

Phong Tử giật mình, vô thức hất tay Bùi Thương ra, sau khi phản ứng lại y thầm kêu lên một tiếng [không hay rồi].

Thủ đoạn này trước đây y thường xuyên sử dụng với Bùi Thương không bao giờ thất bại. Nếu Bùi Thương phản ứng y sẽ giả vờ lùi lại một bước, tỏ ra vẻ bị Bùi Thương ghét bỏ.

Phong Tử làm sao có thể không biết ý định của Bùi Thương?.

Quả nhiên, Bùi Thương theo lực bị y hất ra sau lùi lại vài bước, kêu lên:

"A!.."

Thịnh Văn Cảnh lập tức tiến lên một bước, dang rộng hai tay đỡ lấy Bùi Thương, giả vờ gần như bị "đẩy ngã" trong mắt có chút tức giận:

"Phong Tử, cậu làm gì vậy?. Cho dù cậu không thích Bùi Thương, hắn vẫn là anh họ của cậu. Mấy ngày trước cậu đẩy anh mình ngã xuống nước thì thôi, hiện tại cậu còn muốn làm như vậy với Tiểu Thương trước mặt mọi người sao?."

"TÔI......"

Phong Tử nhất thời không nói nên lời, y đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đáp trả.

Những người vây xem nhìn Bùi Thương rồi lại nhìn Phong Tử. Trong lòng họ đều có những ý kiến khác nhau, trong mắt họ đầy sự cân nhắc.

Nhưng Bùi Thương đổ thêm dầu vào lửa, đứng thẳng dậy kéo tay áo Thịnh Văn Cảnh, hai mắt đỏ hoe rưng rưng trông đáng thương như bị oan mà vẫn cố nhịn:

"Văn Cảnh, cậu đừng mắng Phong Phong, Phong Phong không phải cố ý đẩy tớ, là lỗi của tớ."

Phong Tử suýt chút nữa ngất đi:

"Bùi Thương, anh...!."

Bùi Thương không để ý đến Phong Tử, liền gượng cười nhìn mọi người: "Được rồi, mọi người đừng tập trung ở đây nữa. Bữa tiệc mừng thọ của cha tôi sẽ sớm bắt đầu. Mọi người vào đi."

Con trai của nhân vật chính hôm nay đã lên tiếng, mọi người không thể không tỏ ra kính trọng, thế là lập tức từng đôi ba người bước vào hội trường.

Tuy nhiên, khi có nhiều người thì chắc chắn sẽ có những lời bàn tán:

[Phong Tử và Bùi Thương không phải là họ hàng sao?. Xem ra quan hệ của họ không được tốt lắm.]

[Tôi không nghĩ Phong Tử đến đây để chúc mừng sinh nhật Bùi lão, mà là đến gây rối.]

[Đúng! Rõ ràng hình tượng Phong Tử trên TV không phải như vậy. Tại sao ngoài đời cậu ta lại hung hãn doạ người như vậy a? Tôi có chút không thích.]

[Nhưng có một điều cần nói, mặc dù trên weibo có rất nhiều thông tin tiêu cực, nhưng Thịnh Văn Cảnh bên ngoài thực sự rất tốt với bạn bè, ngoài đời anh ấy thật đẹp trai. Tôi hơi thích cậu ấy rồi.]

[Đừng nói nữa, tôi cũng có chút thích anh ấy. Tôi cảm thấy mình là một người phụ nữ nông cạn, chỉ quan tâm đến khuôn mặt của ấy.]

....

Một số người nói chuyện mà không hạ giọng, tất cả những lời thì thầm đó đều lọt vào tai Bùi Thương, Phong Tử và Thịnh Văn Cảnh.

Không có người cản đường, Phong Tử lộ ra bộ mặt thật với vẻ mặt u ám:

"Bùi Thương, ý anh là gì?."

"Em nói gì vậy?." Bùi Thương tiếp tục giả vờ:

"Anh chỉ đang cố gắng nói với mọi người rằng em không phải là người xấu. Em họ thân mến, tại sao em lại tức giận như vậy? Hơn nữa... hôm nay ở đây có nhiều người như vậy. Em họ, có chuyện gì thế?."

Phong Tử nhất thời không nói nên lời. Hầu hết mọi người đều hướng về phía y và Thịnh Văn Cảnh, hơn nữa tin tức chính là y thả ra.

Nhìn thấy Phong Tử nhất thời nghẹn lời, Bùi Thương thầm cười trong lòng, ranh mãnh nháy mắt:

"Phong Phong, bây giờ anh phải lên lầu mời lão cha xuống. Nếu em không vào, em chỉ có thể đứng trước sân nhà Bùi gia làm bảo vệ nha."

Thịnh Văn Cảnh cũng trả lời:

"Tớ cũng vào để tiếp đãi khách. Aida ở đây gió lớn quá!."