Chương 31

Bùi Thiên càng nghĩ càng thấy có khả năng, Bùi Thương tiểu tử này căn bản không phải là người có thể che giấu mọi chuyện được. Lần trước hai đứa nhỏ này khẳng định có mâu thuẫn. Hơn nữa, Phó Trầm tiểu tử này chưa từng đi đâu cùng Tiểu Thương, thậm chí hai đứa còn hiếm khi xuất hiện cùng nhau ở nơi đông người.

Nhưng ngày hôm nay, Phó Trầm cư nhiên lại đến. Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Phó Trầm, rõ ràng ông muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì.

Cha Bùi giận dữ kết luận trong lòng rằng Phó Trầm nhất định có âm mưu. Vì vậy Bùi Thiên quyết định thử Phó Trầm một chút, nhìn xem Phó Trầm hiện tại có ý gì.

Nhân tiện, ông muốn hỏi Phó Trầm, hắn đối với Tiểu Thương nhà ông có ý gì, có đối xử tốt với con trai bảo bối của ông không?.

Tuy nhiên, nhìn đứa con trai ngây thơ (ngu ngốc) của mình, cho dù Bùi Thiên muốn hỏi Phó Trầm điều gì đó. Tất nhiên ông cũng không thể hỏi trước mặt con trai mình.

Ông chỉ có thể nói chuyện này khi tìm được cơ hội, chờ đợi Tiểu Thương rời đi.

Thực ra Phó Trầm cũng đang đợi khoảng thời gian riêng tư với cha vợ mới lấy ra món quà mà Thư ký Hạ đang cầm trong tay.

Bùi Thương là người duy nhất hiểu tại sao cậu cứ nói chuyện với cha mình không ngừng, cậu không muốn cho hai người đàn ông này một cơ hội nào.

Chẳng mấy chốc, tiếng động phát ra từ tầng dưới ngày càng lớn hơn. Đoán được khách quý lần lượt tới, Bùi Thiên mặt mày hồng hào đứng dậy:

"Được rồi, sắp đến giờ rồi, cũng nên xuống đi thôi!."

Bùi Thương cũng đứng lên, cậu chợt nhận ra Phó Trầm từ đầu đến cuối đều không nói một lời, hơn nữa vẫn luôn đứng, đều không có ngồi xuống.

Hưmm...mông của Phó Trầm không thoải mái ư?. Hay là anh ta thích đứng?. Bùi Thương nghi hoặc một lúc, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, không hề coi trọng chuyện đó.

Cậu không biết, trong lòng Phó Trầm có chút thấp thỏm.

Phó Trầm vẫn luôn đợi cha vợ bảo hắn ngồi xuống, ông chính là trưởng bối, nếu tùy tiện ngồi xuống, sẽ là bất kính.

Tuy nhiên, hắn đã đứng ở đây rất lâu ngoài việc nhìn hắn vài lần, trong miệng nhắc đến tên hắn vài lần, cha vợ cũng chưa bao giờ để ý đến hắn. Càng đừng nói đến việc bảo hắn ngồi xuống.

Phó Trầm biết cha vợ trong lòng có thể đang bất mãn với mình, cho nên hắn thành thành thật thật đứng yên là điều hợp lý.

Hắn không hề biết rằng Bùi Thiên thực sự quên mất. Bởi vì Bùi Thương cứ nói mãi nên Bùi Thiên không thể ngừng chăm chú, bình tĩnh lắng nghe, dần dà ông quên mất Phó Trầm vẫn còn đang đứng đợi...

"Con trai, hôm nay bên ngoài chắc có rất nhiều người trẻ tuổi, con phải thay ta tiếp khách, ta chỉ muốn tụ tập cùng bạn bè cũ thôi."

"Cha yên tâm!." Bùi Thương gật đầu, nắm chặt nắm đấm:

"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Còn Không phải chỉ là con cái của một vài trưởng bối thôi sao, nhiều nhất là dạng bằng hữu giống Thịnh Văn Cảnh, còn có Phong Tử luôn tìm cậu gây rối.

Những người này ăn uống vui chơi không phải chỉ là chuyện đơn giản sao?.

Tất nhiên, Phong Tử chắc chắn sẽ không nhận được [sự đối xử đặc biệt của cậu], y sẽ trở thành [mục tiêu đặc biệt của cậu].

Bùi Thương hưng phấn chuẩn bị muốn đi xuống lầu, lại nghe thấy cha mình đột nhiên nói:

"Chờ một chút -- Phó Trầm, ngươi ở lại."

"Vâng." Phó Trầm gật đầu, cuối cùng cũng đến lượt hắn.

? ! Hả? ? ?

Bùi Thương lo lắng Phó Trầm và lão cha sẽ tiết lộ bí mật gì đó khi họ gặp nhau, đột nhiên xoay người nhìn hai người đàn ông:

"Cha...cha định làm gì thế?."

"Ta đương nhiên sẽ không làm gì." Bùi Thiên sờ sờ cằm, bình tĩnh giải thích:

"Chỉ là có một số vấn đề hợp tác của công ty cần thương lượng, chúng ta sẽ xong sớm thôi."

"Kia, kia con cũng muốn lưu lại nơi này nghe."

"Con lưu lại nơi này làm gì?. Con nghe cũng không hiểu đâu."

Bùi Thương trên đầu đầy dấu chấm hỏi, cậu có cảm giác như đang bị chính cha mình đuổi đi. Nhưng cậu thực sự không hiểu chuyện của công ty, cậu không thể bác bỏ điều này.

Nhìn thấy Bùi Thương lảo đảo ở cửa, không muốn đi xuống lầu. Bùi Thiên thở dài, chắc tiểu tử nhà ông lại lo lắng ông sẽ gây khó dễ cho Phó Trầm. Quả nhiên, nhi tử trong lòng vẫn luôn hướng về Phó Trầm.

"Được rồi được rồi, con nhanh đi xuống giúp ta chiêu đãi khách quý đi. Người trẻ tuổi nhiều quá sẽ loạn...Mau đi đi, mau đi đi."

Bùi Thương bối rối bị cha mình đuổi ra khỏi phòng, buộc phải thực hiện nhiệm vụ lão cha giao. Bùi Thương từ trên cầu thang liếc nhìn xuống, bị đám đông ở tầng dưới làm cho giật mình.

Tại sao, tại sao lại có nhiều người trẻ như vậy?. Ngoài sân đều có. Bên ngoài còn có người đang không ngừng đi vào. Lão cha nổi tiếng đến vậy ư?. Bằng hữu sinh hài tử cũng thật nhiều. Bùi Thương bối rối nhưng vẫn vội vàng xuống lầu, vẫn có chút lơ đãng khi chào khách. Rốt cuộc vì cái gì, hôm nay lại náo nhiệt như vậy?.

Rất nhanh, Bùi Thương đã có được đáp án.

Một chiếc xe sang trọng từ xa chạy tới, dừng lại ở cổng. Một lúc sau, một người đàn ông có đôi chân dài bước xuống xe.

Trên mặt người đàn ông hiện lên một nụ cười bất cần đời. Anh ta tháo kính râm, đi vòng qua xe, lấy ra một bó hoa to mười inch từ trong xe.

Mang theo bó hoa cực kỳ khoa trương này, Trình Hiên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người khác, mỉm cười đi tới trước mặt Bùi Thương chào hỏi:

"Chào Tiểu Thương. Đã lâu không gặp."

"Nha, đã lâu không gặp..." Bùi Thượng khóe miệng giật giật, chỉ vào bông hoa trong tay Trình Hiên:

"Đây là để...?."

Chẳng lẽ Trình Hiên đang coi trọng một trong những mỹ nam hay mỹ nữ nào đó ở Bùi gia sao?.

Lúc này Bùi Thương mới nhận ra, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm:

"Hừ, tôi còn tưởng anh coi trọng ai đó ở đây, muốn bày tỏ tình cảm với họ chứ."

"Người tôi thích?. Haha, người tôi thích không có ở đây nha, hơn nữa chỉ bằng bó hoa này không thể gây ấn tượng với anh ấy đâu."

Với lại, bó hoa này là do người anh thích đóng gói. Trình Huyền trong lòng thầm nghĩ.

"Ồ." Bùi Thương nghiêm túc gật đầu:

"Anh Trình Hiên điều kiện tốt như vậy, hẳn là dễ dàng theo đuổi người đó."

"Chậc, điều đó thực sự—một chút không hề dễ dàng chút nào."

Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, nụ cười trên môi Trình Huyền trở nên bất lực. Anh chỉ vào khuôn mặt tuấn tú mê người của mình, hỏi Bùi Thương:

"Cậu cảm thấy tôi có đẹp trai không?."

"Trông rất ổn." Bùi Thương vội vàng gật đầu, đồng thời trong đầu bổ sung một cậu: Chỉ là trông có vẻ đào hoa trêu hoa ghẹo nguyệt, nhìn không đáng tin cậy tí nào.

"Ừ, tôi cũng cảm thấy tôi khá đẹp trai."

Trình Hiên cảm khái gật gật đầu, nụ cười càng thêm gượng ép:

"Nhưng hôm nay người tôi thích trừng mắt nhìn tôi, nói tôi lớn lên thật xấu."

"Hả?. Không, không thể nào. Anh ấy chắc chắn đang tức giận...?." Bùi Thương cố gắng tìm lý do nào đó để khiến Trình Hiên vui vẻ.

Trình Huyền nhún nhún vai:

"Ai biết được, có lẽ ở tôi có cái gì đó thật sự khiến anh ấy chán ghét. Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Phó Trầm đâu?. Sao tôi không thấy hắn?."

"Anh ấy và lão cha đang bàn chuyện hợp tác. Anh Trình Hiên, mời anh vào trước với tôi, đi lối này."

Bùi Thương dẫn Trình Hiên vào trong, vô tình đυ.ng phải một người xấp xỉ cùng tuổi. Cậu lập tức lịch sự xin lỗi:

"A, xin lỗi…"