Chương 30: Kiểm tra lẫn nhau.

"Anh họ, Phó ca không đi cùng anh à?. Trước khi ly hôn, mối quan hệ của anh tệ đến mức này ư?..Haha."

"Không phải." Bùi Thương vô thức phản bác: "Anh ấy chỉ bận công việc tý thôi, chúng tôi..."

Suy cho cùng, cậu không có đủ tự tin để nói câu [Quan hệ của chúng tôi rất tốt], bởi vì lời mỉa mai của Phong Tử khiến cậu không thể phản bác được.

Mà hiện tại, cậu đang cùng Phó Trầm đang ngồi trên oto tham dự tiệc sinh nhật của lão cha. Nghĩ tới đây, Bùi Thương bỗng nhiên nở nụ cười.

Phong Tử nhất định cũng sẽ đến. Dựa theo tính nết của em họ đáng ghét, hôm nay chỉ sợ còn có trò hay để xem. Bây giờ cậu không còn là quả hồng mềm dễ dàng bị người khác thao túng. Nếu Phong Tử vẫn còn ghi thù trong lòng, tính toán quấy rối ở bữa tiệc đại thọ của lão cha và gây rắc rối cho cậu. Vậy thì đừng trách cậu không khách khí.Phó Trầm nhìn có vẻ đang xem văn kiện trên tay, nhưng thực tế hắn vẫn đang âm thầm chú ý đến Bùi Thương.

Bùi Thương trầm ngâm một lát sau đó bắt đầu cười khúc khích.

Đem văn kiện trong tay đưa lên cao một chút, ánh mắt Phó Trầm trở nên dịu dàng, nhịn không được cong cong khóe miệng. Thương Thương của hắn, hôm nay chỉ sợ sẽ có kẻ đến gây rối. Hắn cũng muốn nỗ lực làm thân với cha vợ, để được sự chấp thuận của cha vợ trong ngày hôm nay.

Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, rất nhanh đã đến nơi tổ chức yến tiệc

Xe vừa đỗ, Bùi Thương là người đầu tiên mở cửa lao ra ngoài. Khi đến nơi, cậu lập tức vui vẻ hơn rất nhiều.

"Cha!!. Cha ơi!!!. Con nhớ cha lắm, cha ở đâu nhA!!!."

Trước khi nhìn thấy Bùi Thiên, Bùi Thương liền bắt đầu gân cổ lên gào gào đến làng trên xóm trên dưới đều có thể nghe được giọng của cậu.

Giọng nói tức giận của Bùi Thiên lập tức từ đâu truyền đến:

"Kêu cái gì mà kêu?. Lớn rồi còn cư xử như đứa trẻ, mau tới đây!!."

Bùi Thương vểnh tai lên nghe, liền biết lão cha chắc chắn đang uống trà ở tầng ba, lập tức bay tới như một con chim.

Phó Trầm lặng lẽ đi theo phía sau.

Mọi người đều cảm thấy sảng khoái trong những sự kiện vui vẻ. Bùi Thiên năm nay đã hơn năm mươi tuổi, thân thể vẫn khoẻ mạnh, không bệnh tật hay đau đớn, điều hành công ty phát triển không ngừng. Cuộc sống như vậy có thể nói là thập phần hài lòng.

Nghe thấy giọng nói của con trai từ xa, Bùi Thiên tuy ngoài miệng tức giận nhưng trên mặt lại nở nụ cười, hiển nhiên rất vui mừng vì Bùi Thương đã đến.

Nói đến sức khỏe, thân thể ông rất cường tráng, sự nghiệp cũng thuận lợi, nhưng vấn đề duy nhất là quan hệ tình cảm của con trai thực sự rất phức tạp.

Về việc rạn nứt tình cảm giữa Bùi Thương và Phó Trầm, Bùi Thiên thực sự cảm thấy rất bất lực.

Nhớ trước đây ông cũng có lão bà, nhưng đáng tiếc mấy năm trước lão bà sinh khí luôn cãi nhau với ông, ông không hiểu tại sao lão bà lại luôn tức giận.

Thế là lão bà tức giận đến mức muốn cùng ông ly hôn sau đó ra nước ngoài, đến bây giờ vẫn không trở lại.

Mà hiện tại, nhi tử của ông cũng gặp vấn đề về tình cảm. Hai cha con giống hệt nhau, mối quan hệ tình cảm lên xuống phập phồng.

Nghĩ rằng sớm muộn gì Bùi Thương cũng sẽ ly hôn với Phó Trầm. Bùi Thiên đã dồn toàn lực vào bữa tiệc mừng thọ này, mời rất nhiều bạn bè, đối tác. Hôm nay chắc chắn có rất nhiều người trẻ có mặt.

Bùi Thiên cũng có chút tư tâm, những người có mặt ở đây chắc chắn là những tài năng trẻ. Ông không tin có nhiều người như vậy mà Bùi Thương lại không thể chọn ra một người đàn ông mà mình thích.

Trong lúc ông đang loay hoay với ý định tương lai cho nhi tử của mình thì Bùi Thương đã mở cửa, nở nụ cười rạng rỡ lao về phía ông:

"Cha!!. Chúc mừng sinh nhật, hôm nay cha là lão thọ tinh a!!."

Bùi Thiên cười mắng:

"Tiểu tử ý của con là gì?. Ta cũng không già..ngươi. Lại đây cho ta nhìn xem, sao ta lại cảm thấy con gầy đi?. Chẳng lẽ con bị Phó Trầm ngược đãi..."

Bùi Thiên đau lòng nhìn nhi tử một cách đau khổ, nhìn trái nhìn phải, xoa bóp cánh tay, xoa bóp bả vai. Một câu [Con sụt cân do bị Phó Trầm ngược đãi], cậu đột nhiên phát hiện——.

Bùi Thương tiến vào không bao lâu, Phó Trầm cũng đi vào. Còn mang theo thư ký Hà.

"... khụ khụ khụ khụ."

Bùi Thiên nghẹn ngào nuốt nước miếng, đem những lời chưa nói xong nuốt xuống. Sau khi ho khan, Bùi Thiên dường như thành một người khác, với vẻ trang nghiêm, điềm tĩnh của người đàn ông trung niên, lông mày nhíu lại, không còn thô lỗ như trước nữa.

Trên dưới nhìn Phó Trầm không nói chuyện, Bùi Thiên có chút xấu hổ không nói nên lời. Không ai nói cho ông biết, tên nhóc Phó Trầm cũng tới. Đều là do nhi tử ngốc nghếch không báo trước với ông. Ông cũng không biết đây là kinh hỉ vẫn là kinh hách.

"Cha ơi, con không hề ốm, kỳ thực còn béo một chút"

Bùi Thương ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh lão cha khéo léo tiếp tục nói:

"Cha ơi, cha đãi tiệc hoành tráng quá. Cha mời nhiều người đến dọn dẹp nhà mình thế à?. Năm nay cha mời thật nhiều người?. Cha còn dọn cả sân sau nữa."

"Ta còn không phải là vì con tính toán sao?. Ta đã nhân cơ hội này mời một nhóm người trẻ đến dự tiệc. Được rồi, ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho con rồi."

"Không thể nào..cha..đừng nói bậy."

Bùi Thương vội vàng giải thích, nghiêm nghị nói:

"Con trai của cha chỉ muốn ngoan ngoãn, không thích náo nhiệt, không có hứng thú với bất kỳ hình thức giải trí hay hưởng thụ đâu a?."

Bùi Thiên không nói gì, nhưng khi nhìn về phía nhi tử nhà mình, trong mắt lại tràn đầy hoài nghi.

Ngay khi ông định nói với nhi tử mình rằng hôm nay sẽ có rất nhiều chàng trai trẻ đến, ông liếc nhìn Phó Trầm, đang im lặng cùng thư ký làm nền kể từ khi bước vào cửa.

Bùi Thiên vẫn không nhịn được kéo Bùi Thương đi, nhỏ giọng hỏi:

"Nhưng mà, Tiểu Thương....Con không phải đã nói cùng Phó Trầm không hòa hợp, muốn ly hôn sao?. Tiểu tử này vì sao lại đi theo con?."

"Hả? Ly hôn?."

Hiện tại Bùi Thương nghe thấy hai chữ "ly hôn" ngay lập tức trở nên khẩn trương, cậu nhún vai nhanh chóng liếc nhìn Phó Trầm.

Thấy Phó Trầm sắc mặt không thay đổi, hẳn là hắn không nghe được câu này, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tay che miệng cha mình:

"Aida cha, cha đang nói gì vậy. Con cùng Phó Trầm từ trước đến nay quan hệ rất tốt, sao có thể ly hôn?. Tụi con sẽ không ly hôn."

Phó Trầm nhướng mi, biết Bùi Thương cố ý lớn tiếng giải thích câu này với mình, lập tức cảm thấy có chút buồn cười.

Bùi Thiên mở tay Bùi Thương nói:

"Sao lúc trước...con đột nhiên gọi cho ta nói nếu con và Phó Trầm ly hôn ... huh huh?."

Cha Bùi chưa kịp nói thêm vài lời thì Bùi Thương bịt miệng ông vì giọng quá to.

Bị che miệng hết lần này đến lần khác, Bùi Thiên không còn cách nào khác ngoài bày tỏ cảm xúc của mình bằng cách trợn mắt nhìn con trai mình.

"Haha, ha. Đó chỉ là những mâu thuẫn nhỏ trong mối quan hệ của con và Phó Trầm. Phó Trầm anh ấy luôn đối với con rất tốt, tụi con rất yêu nhau nha. Làm sao tụi con có thể ly hôn được."

Linh hồn nhỏ bé của Bùi Thương sắp bay đi. Cậu sợ lão cha mình nói vài câu Phó Trầm không thích nghe, sẽ khiến Phó Thần không vui.

Nếu như Phó Trầm tâm tình không tốt, quyết định tại chỗ nói cho cha cậu biết, cậu ra ngoài phóng túng tìm phục vụ nam uống rượu. Cha cậu nhất định không tiếp thu được, đánh chết cậu.

Một gia đình có nền tảng kinh doanh lâu đời qua nhiều thế hệ không thể so sánh với loại đột nhiên trở nên giàu có. Truyền thống gia đình cậu rất nghiêm khắc.

Bùi Thương tuy từ nhỏ được cưng chiều, nhưng nếu vướng vào những chuyện náo loạn, phóng túng, vẫn sẽ bị đánh.

Bùi Thương im lặng rút tay lại mỉm cười rạng rỡ với cha mình, trong lòng hy vọng chủ đề này sẽ sớm được chuyển sang.

Bùi Thiên hoài nghi mà trừng mắt nhìn nhi tử. Bùi Thương thay đổi quá lớn. Rõ ràng lần trước còn rầu rĩ, buồn bực không vui, hiện tại cư nhiên lại bắt đầu giúp Phó Trầm nói lời hay ý đẹp.Chẳng lẽ tên nhóc Phó Trầm đó đã uy hϊếp nhi tử của ông?.