Chương 3: Tôi sẽ không bao giờ ly hôn với em ấy

"Không, tôi yêu em ấy, tôi sẽ không bao giờ làm điều gì khiến em ấy bị tổn thương, đừng nói đến đơn thỏa thuận ly hôn." Phong Tử định mở miệng lên tiếng, thì điện thoại di động của Phó Trầm reo lên.

Phó Trầm trả lời điện thoại, không biết đã nghe được tin tức gì, lập tức cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc đột ngột đứng lên.

Ghế dựa ma sát vào sàn nhà phát ra một âm thanh chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh trong nhà hàng cao cấp sang trọng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

"..... Ngươi nói gì, mau lặp lại một lần nữa." Phó Trầm nói.

Thư ký nuốt nước miếng, lắp bắp:

“Bùi, Bùi Thương tiên sinh tới văn phòng tìm ngài, hình như thấy được giấy thỏa thuận ly hôn trên bàn làm việc. Sau đó cậu ấy liền rời đi....Bùi tiên sinh có đi tìm ngài không?."

Phó Trầm nhắm mắt lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ: "Không, em ấy không có đến gặp tôi."

Bùi Thương không những không đến gặp hắn mà còn không gửi cho hắn bất kì một tin nhắn.

Tất nhiên hắn không có dự định làm theo cách mà Phong Tử đưa ra. Nhưng hắn lại quên vứt bỏ giấy thỏa thuận ly hôn trước khi rời đi.

Nghĩ đến bóng lưng lảo đảo của Bùi Thương khi rời đi, thư ký tự trách chính mình lo lắng nói: "Phó tổng, tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi phải nói với cậu ấy ngay, tôi...."

"Không, đó không phải lỗi của cậu."

Sau khi cúp điện thoại của thư ký, sắc mặt Phó Trầm trở nên âm trầm u ám, không còn hứng thú tiếp tục ăn nữa.

Phong Tử vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của Phó Trầm, sau khi cúp điện thoại y lập tức chủ động hỏi:

"Sao vậy, Phó Trầm ca?. Xảy ra chuyện gì à?."

"Bùi Thương, em ấy đã nhìn thấy bản thoả thuận ly hôn." Phó Trầm nói:

Nghe xong những lời này, Phong Tử khó có thể giấu được sự vui mừng trong lòng. Y cố tình để lại bản thỏa thuận ly hôn vốn dĩ chỉ để cho Bùi Thương xem. Kế hoạch của y xem ra đã thành công. Bùi Thương bây giờ chắc chắn không còn là trở ngại của y, Bùi Thương sẽ chủ động lựa chọn rút lui?.

Tuy nhiên, nhìn thấy Phó Trầm đang mặc áo khoác, nụ cười của Phong Tử lập tức cứng đờ: "...Anh Phó Trầm, anh định đi đâu vậy?."

"Tôi sẽ giải thích cho Bùi Thương biết về tờ giấy thoả thuận ly hôn."

"Chờ một chút, Phó Trầm ca, chúng ta vẫn còn chưa ăn xong mà, anh..."

Nhìn bóng lưng Phó Trầm sải bước rời đi, sắc mặt Phong Tử tối sầm. Sau đó vai y thả lỏng run rẩy cười lớn.

Không sao cả, dù sao thì Bùi Thương cũng đã đọc bản thỏa thuận ly hôn rồi. Cho dù Phó Trầm muốn giải thích, chỉ sợ hắn cũng không có cơ hội đâu. Bởi vì Bùi Thương lập tức sẽ chết.Sau khi anh trai chết, dù hai người có ly hôn hay không, y vẫn có thể ở bên cạnh Phó Trầm. Kế hoạch chỉ còn lại một bước cuối cùng, chỉ chờ người đó gửi tin nhắn cho mình thôi.

Đúng lúc này, điện thoại của Phong Tử vang lên.

[Phong Tử, tôi đã gϊếŧ chết Bùi Thương, tuyệt đối sẽ không để cậu bị liên lụy. Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em Phong Phong.]

Nhìn tin nhắn được gửi từ số lạ, Phong Tử nở một nụ cười đắc ý. Kế hoạch của y đã thành công. Giờ đây y có thể dễ dàng ở bên cạnh Phó Trầm.

——

Trên đường về nhà, Phó Trầm nhanh chóng gọi điện cho Bùi Thương.

"Xin chào, số máy quý khách đang gọi đã tắt máy, xin vui lòng..."

Trở về nhà, trang viên được xây dựng theo phong cách kiểu Trung rộng 3.000 mét vuông. Phó Trầm tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy Bùi Thương.

"Vυ" Trương, Bùi Thương em ấy có ở nhà không?." Phó Trầm hỏi.

"Bùi Thương thiếu gia?. Hôm nay thiếu gia đi ra ngoài, vẫn chưa về nhà." Vυ" Trương ngơ ngác trả lời.

Có lẽ Bùi Thương cảm thấy không vui nên đã ra ngoài gặp bạn bè. Nghĩ đến đây, Phó Trầm tra cứu số điện thoại liền gọi cho Thịnh Văn Cảnh.

Thịnh Văn Cảnh cũng là một diễn viên trong giới showbiz còn là bạn tốt của Bùi Thương. Nhưng cậu ta có vẻ không thích hắn và cũng không bao giờ nói chuyện cùng hắn.

Đúng như dự đoán, giọng điệu của Thịnh Văn Cảnh khi trả lời điện thoại cũng không mấy hào hứng:

"Đây không phải là Phó tổng sao?. Một người bận rộn như Phó tổng hôm nay sao lại gọi điện cho tôi vậy?."

Phó Trầm không quan tâm đến tính khí của Thịnh Văn Cảnh, liền đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ Bùi Thương, em ấy có ở cùng cậu không?."

"Anh đang đùa à?. Tôi đã tham gia đoàn phim vào tháng trước, làm sao tôi có thể ở cạnh Bùi Thương được?. - Chờ đã, anh không tìm thấy Bùi Thương sao?. Bùi Thương cậu ấy đã mất tích phải không?."

"Tôi chỉ không thể liên lạc được với em ấy, không thể nói rằng em ấy đã mất tích."

Thịnh Văn Cảnh đột nhiên lớn giọng: "Phó Trầm, anh bị bệnh à?. Bùi Thương cậu ấy có thể không nhận cuộc gọi từ người khác nhưng cuộc gọi của anh chắc chắn cậu ấy sẽ trả lời. Cho dù anh không tìm được câu ấy, không có nghĩa là cậu ấy không mất tích?."

......Là vậy sao?. Có vẻ là thật.

Thực ra hắn không thường xuyên nói chuyện điện thoại với Bùi Thương, nhưng dường như mỗi lần hắn gọi cho Bùi Thương. Bất kể khi nào, ở đâu Bùi Thương luôn bắt máy ngay lập tức.

Bây giờ, điện thoại di động của Bùi Thương khoá máy. Giọng nói của Thịnh Văn Cảnh vẫn còn văng vẳng bên tai Phó Trầm:

"Phó Trầm, nếu Bùi Thương, cậu ấy liên lạc với anh thì phải báo cho tôi biết ngay. Nếu hôm anh không tìm được người, tôi sẽ lập tức xin phép đoàn phim đóng máy quay về. Anh không đi tìm cậu ấy, tôi sẽ đi tìm."

Sau khi Thịnh Văn Cảnh cúp máy, Phó Trầm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn chùm đèn pha lê lộng lẩy sáng rực, cảm giác có chút mất mát.

Sau khi không liên lạc được với Bùi Thương, hắn mới nhận ra rằng hắn chưa bao giờ biết Bùi Thương thường đi đâu, chưa bao giờ hiểu cậu ấy. Đến nỗi chính hắn cũng không biết làm cách nào để tìm được cậu.

Cùng lúc đó, nhà của Phòng Tử.

Về đến nhà không bao lâu, liền có tiếng gõ cửa. Phong Tử tặc lưỡi, nhưng vẫn làm ra vẻ giả tạo dịu dàng đứng dậy mở cửa.

Vừa mở cửa, Phong Tử bị một thanh niên ướt sũng ôm chặt.

"Phong Tử...... Phong Tử...." Nam nhân run rẩy kêu gọi tên Phong Tử, rõ ràng vừa mới gϊếŧ người, nhìn về phía Phong Tử ánh mắt vẫn còn sốt ruột..

Người này chính là fan não tàn liếʍ cẩu vừa gϊếŧ Bùi Thương.

Đột nhiên bị ôm, vẻ mặt Phong Tử trở nên u ám, cau mày. Đây là thể loại fan não tàn liếʍ cẩu gì vậy?. Sao hắn ta dám ôm y?. Thật sự quá bẩn.

Nhưng người này dù sao cũng đã giúp y xử lý Bùi Thương, sau này hắn sẽ nhận tội thay y, nên y chưa thể coi thường hắn được.

Nghĩ tới đây, Phong Tử bất đắc dĩ ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương ôn nhu an ủi:

"Lục Nhậm Giáp, cảm ơn, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi."