Chương 29: Cùng nhau dự tiệc mừng thọ lão cha

Tuy nhiên, Phó Trầm chỉ có thể nghĩ những lời này trong lòng. Cuối cùng hắn cũng hiểu rằng thái độ của Thương Thương chỉ mềm mại ngoan ngoãn khi em ấy mắc phải sai lầm. Vì vậy Phó Trầm hỏi một đằng trả lời một nẻo:

"Đã muộn rồi, anh phải đi làm."

Nói xong, Phó Trầm bình tĩnh đứng dậy, tìm áo sơ mi của mình mặc vào. Trước khi rời khỏi phòng ngủ, hắn không quên để lại lời nhắn:

"Nhớ xuống lầu ăn cơm nhé." Sau đó Phó Trầm đóng cửa lại. Bùi Thương bị bỏ lại một mình trong phòng. Ngẩn ngơ một lúc, Bùi Thương rêи ɾỉ, chậm rãi ngã xuống giường:

"Sao mọi chuyện lại thành ra thế này."

Tuy nhiên, dù có cố gắng thế nào cậu cũng không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra đêm qua, liệu cậu có thực sự nhận nhầm người. Sau đó động tay động chân với Phó Trầm?. Bùi Thương gọi cho Thịnh Văn Cảnh để xác nhận.

Thịnh Văn Cảnh lớn tiếng:

"Cậu mẹ nó, đã thật sự nhận lỗi với Phó Trầm?. Cậu lúc đó đã gọi điện cho tớ, nói có một soái ca siêu cấp đẹp trai, bảo tớ nhanh chóng quay lại tìm cậu. Kết quả khi tớ nóng lòng mở cửa ra, nhìn thấy cậu đang nói chuyện với Phó Trầm. Cậu còn chạm vào chỗ này chỗ kia của hắn. Cậu có biết lúc đó tớ đã sốc đến mức nào không?."

"Thật.. thật sự ư...?."

"Kia đương nhiên, sao tớ phải lừa cậu chứ. Phó Trầm lúc đó sắc mặt đều đen, tớ nhanh chân may mắn chạy thoát. Không ngờ cậu lại cắn hắn nha. Đáng tiếc, cậu không nhận ra lão công nhà mình a."

Bùi Thương ngã xuống, ôm đầu:

"Tớ chính mình cũng không nhớ rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra."

"Tiểu Thương, tớ chân thành cho cậu một lời khuyên." Giọng Thịnh Văn Cảnh đột nhiên trở nên rất dịu dàng.

"Lời khuyên gì?.""Bây giờ cậu đừng nháo về việc ly hôn, cố gắng dỗ dành Phó Trầm thật tốt, tạm thời đừng làm chuyện xấu."

Bùi Thương khóc không ra nước mắt, gật gật sau đó cúp điện thoại, tâm trạng buồn bã chuẩn bị đứng dậy. Nhưng lại đột nhiên ngã xuống giường.

"Ahhhhhhh——!. Ít nhất cũng phải nhớ lại cảm giác của mình đêm qua chứ."

Dù sao cậu đã động tay động chân với Phó Trầm, cậu đành phải chấp nhận. Nhưng cậu căn bản không nhớ được cái gì, cắn cắn gặm gặm như thế nào, cũng không nhớ cùng Phó Trầm hôn hôn cảm giác như thế nào. Hiện tại bị buộc tội như vậy, thật là tổn thất to lớn.

Mãi cho đến khi cơm nước xong, Bùi Thương trong lòng vẫn còn sợ hãi. May mắn, may mắn thay cậu không làm gì với các soái ca phục vụ đó, nếu không nhất định sẽ xong đời.

Gần đây cậu nên thu liễm thành thật một chút. Cậu sẽ đợi cho đến khi khủng hoảng lắng xuống bình bình ổn ổn.

Càng nghĩ càng tức giận càng nghĩ càng buồn a, Bùi Thương lại gọi cho Thịnh Văn Cảnh:

"Tất cả là lỗi của cậu!!!."

Thịnh Văn Cảnh kỳ thật cảm thấy chuyện này cũng có liên quan đến mình, trong lòng có chút áy náy. Nhưng anh vẫn rất cố chấp:

"Chết tiệt!. Tiểu Thương, cậu không để yên cho tớ đúng không. Tớ cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra..."

Ngược lại với Bùi Thương đang do dự bồn chồn, Phó Trầm thập phần rất sảng khoái, tâm trạng làm việc vui vẻ.

Trước tiên lợi dụng Thương Thương cảm thấy áy náy cùng chột dạ. Sau đó nói cho Thương Thương biết sự thật khi mối quan hệ của hai người trở nên mặn nồng hơn trong tương lai.

Đến lúc đó, Thương Thương dù có mắng hắn, đánh đập hắn thế nào, hắn cũng sẽ mỉm cười tiếp nhận.

Nghĩ đến đêm qua hắn dụ dỗ Bùi Thương làm chuyện ái muội, nghĩ đến sáng nay Bùi Thương cố gắng lấy lòng hắn. Tâm tình Phó Trầm không khỏi hưng phấn, nhịn không được nâng nâng khóe miệng.

Vừa vặn mấy ngày nữa là tiệc đại thọ của cha vợ, hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội này để cho cha vợ biết rằng hắn là người chồng đáng tin cậy.

Có một câu nói rất hay: Để xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp, hãy bắt đầu thân thiết từ gia đình và bạn bè xung quanh.

Thịnh Văn Cảnh, hắn không trông cậy vào người này, không ngờ người này lại có ấn tượng xấu về hắn.

Nhưng cha vợ, hắn không biết nhiều về ông ấy. Chờ đến khi hắn bày tỏ sự chân thành, chắc chắn ông ấy sẽ rất hài lòng.

Có sự ủng hộ của cha vợ, hắn chắc chắn sẽ có thể duy trì mối quan hệ lâu dài với Thương Thương. Thương Thương cho dù em ấy không muốn, cũng sẽ không thể từ chối.

Đúng vậy, ngay sau đó hắn gọi Thư ký Hà chuẩn bị một phần quà long trọng biếu cha vợ, cố gắng làm đúng một bước. Nhất quyết phải được cha vợ chấp thuận.

Nhìn vẻ mặt thân thiện của Phó tổng, thư ký Hà cảm thấy hãi hùng khϊếp vía. Trời ơi, sao Phó tổng lại cười vui vẻ trước danh sách giảm biên chế?. Anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Phó tổng.

"Trời đang sập, trời chắc chắn đang sập..."

Thư ký Hà suy nghĩ trong lòng, vừa chuẩn bị rời đi, liền nghe Phó Trầm nói:

"Tiểu Hà."

Thư ký Hà theo bản năng đứng thẳng, quay người lại, sợ Phó Trầm không vui sẽ sa thải anh, lớn tiếng uy lực nói:

"Là...tôi đến đây. Phó tổng, xin hỏi có chuyện gì sao?."

Phó Trầm liếc nhìn Thư ký Hà đang có phản ứng dữ dội rồi nói:

"... Giúp tôi chuẩn bị một ít quà biếu cha vợ, long trọng một chút."

"Vâng, thưa Phó tổng."

Chẳng mấy chốc ngày mừng thọ đã đến.

Ngồi trong xe của Phó gia, Bùi Thương có chút cảnh giác, đôi mắt to nhìn trái nhìn phải.Phía trước là thư ký Hà đang lái xe. Ngồi bên cạnh cậu là Phó Trầm đang xem văn kiện. Bùi Thương vô thức nắm chặt ngón tay, hít một hơi thật sâu, âm thầm khích lệ bản thân.

Đừng sợ, Bùi Thương. Chỉ là cùng Phó Trầm tham dự mừng thọ lão cha, không có gì ghê gớm. Phó Trầm chắc chắn sẽ không nói với lão cha về việc cậu đến quán bar gọi phục vụ nam.

Lại lần nữa lén nhìn Phó Trầm, Bùi Thương cố gắng quan sát tâm trạng của Phó Trầm lúc này. Nhưng không thành công.

Bùi Thương rùng mình khi nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay. Hôm nay là sinh nhật lão cha, cậu dậy thật sớm, đem chính mình chưng diện cẩn thận. Khi cậu vừa định mở cửa về nhà thì bị Phó Trầm chặn lại.

Có lẽ bởi vì làm chuyện xấu, nên luôn cảm thấy áy náy, mấy ngày nay Bùi Thương đều ở cạnh Phó Trầm, cố gắng né tránh không gặp mặt Phó Trầm. Phó Trầm không còn đuổi theo cậu nhiều như trước, có lẽ thật sự đối với cậu có chút thất vọng rồi đi..

Cho nên hôm nay, cậu đột nhiên nhìn thấy Phó Trầm chính diện, cậu giật mình:

"A..."

Phó Thần nhắm mắt làm ngơ trước phản ứng của cậu:

"Anh không phải đã nói với em?. Hôm nay phải đi cùng anh, đi thôi."

"Hả?. Ô, ô..."

Sau khi đi theo Phó Trầm lên xe, Bùi Thương nhận ra họ là vợ chồng. Tất nhiên phải cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người. Trước đây cậu chưa từng có thói quen này. Bùi Thương không khỏi nhớ đến kiếp trước, mỗi dịp lễ hay sinh nhật lão cha. Đều là cậu một mình lái xe đi.

Phó Trầm luôn bận rộn với công việc, dù lần nào hắn cũng đến tham dự. Nhưng cậu chưa bao giờ đi cùng hắn. Hai người luôn có những con đường riêng.

Ở kiếp trước, Phong Tử luôn dùng điều này để chế nhạo cậu.