Chương 28: Chỉ cần trở nên thành thật.

Nếu chỉ có Phó Trầm nằm bên cạnh, Bùi Thương cũng sẽ không đặc biệt kinh ngạc. Nhưng Phó Trầm khỏa thân nằm bên cạnh cậu.

Nếu Phó Trầm trần như nhộng nửa người còn có một số dấu vết khó diễn tả như: vết răng, vết đỏ...thì sao?.

"Anh, anh...anh..." Bùi Thương gần như không nói nên lời: "Sao anh lại ngủ ở đây?."

"Ngủ ở đây thì có gì sai?. Đây là phòng của anh."

Lúc này Bùi Thương mới nhận ra cách bố trí căn phòng này quen thuộc đến thế. Đây là phòng ngủ của Phó Trầm!!.

Tối qua không phải cậu đã uống rượu với Thịnh Văn Cảnh ở quán bar sao?. Tại sao cậu lại tỉnh dậy trên giường của Phó Trầm?. Hơn nữa tại sao trên người Phó Trầm lại có nhiều vết cắn như vậy?.

Bùi Thương cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Cậu và Thịnh Văn Cảnh uống rượu, nói chuyện phiếm trong quán bar. Uống được nửa ly, Thịnh Văn Cảnh bảo đi ra ngoài nghe điện thoại.

Sợ cậu buồn chán, Thịnh Văn Cảnh còn rủ mấy soái ca đẹp trai bồi cậu uống rượu. Cậu cảm động trước những cuộc đời bi thảm của những soái ca đẹp trai này. Sau đó sẵn sàng giúp họ kiếm thêm tiền nên đã quẹt thẻ.

Lúc sau...... Lúc sau. chuyện gì đã xảy ra?.

Có lẽ cậu đã uống quá nhiều, như thế nào cũng nghĩ không ra. Suy nghĩ hồi lâu, ấp a ấp úng nói:

"Phó Trầm, ừmmm... Tối hôm qua tôi tự mình trở về ư?."

Bùi Thương không dám hỏi Phó Trầm, liệu có phải hôm qua anh ta đã đến quán bar đưa cậu về nhà hay không. Hay có lẽ cậu uống quá nhiều, ngơ ngác bắt đại một chiếc taxi về Phó gia. Sau đó đột nhập vào phòng Phó Trầm, chiếm lấy giường của Phó Trầm.

Phó Trầm sao có thể không biết Bùi Thương đang suy nghĩ cái gì?. Để giữ Bùi Thương ở cạnh, lần này nhịn xuống không có lộ ra một chút cảm xúc:

"Không, là anh đưa em từ quán bar về."

"Anh đưa tôi ra khỏi quán bar à?." Bùi Thương sửng sốt, ngượng ngùng hỏi:

"Có lẽ..tôi uống hơi nhiều. Hơn nữa làm sao anh biết tôi ở trong quán bar đó...?."

Bị Phó Trầm bắt gặp trong quán bar, Bùi Thương cảm thấy có chút áy náy. Cậu chỉ thấy chột dạ một chút, cậu cũng là người lớn rồi, đi quán bar thì thế nào chứ.

Nhưng Phó Trầm nói một câu liền đem cậu đóng đinh tại chỗ.

"Anh đương nhiên biết rõ em sẽ đi đâu." Phó Trầm bình tĩnh nói:

"Tối qua em đã trả tiền mua một vài phục vụ nam ở quán bar và dùng thẻ của anh."

"Nhận được tin nhắn thông báo, anh đi tìm em. Sau đó phát hiện em đang uống rượu cùng với một vài người đàn ông."

Bùi Thương dại ra, run rẩy. Đồng tử của Bùi Thương run run. Tối qua cậu quẹt thẻ của Phó Trầm?. Làm sao có thể, cậu căn bản không có lấy thẻ của Phó Trầm. Nhất định là cậu quẹt thẻ của chính mình.

Bùi Thương đột nhiên bò dậy, quay lưng về phía Phó Trầm. Tìm bộ quần áo mình mặc hôm qua sau đó mò mẫm sờ soạng một lúc, lấy ra một tấm thẻ đen.

Cầm tấm thẻ đen này, Bùi Thương sắp khóc, ước gì có thể quay ngược thời gian. Cậu thực sự đã sử dụng thẻ của Phó Trầm. Phó Trầm còn nhìn thấy cậu uống rượu cùng mấy soái ca đẹp trai. Xong rồi, thực sự xong rồi.

Chậm rãi xoay người đối mặt với Phó Trầm, Bùi Thương nấc lên cười xấu hơn cả khóc:

"Tối qua tôi không làm anh lo lắng, đúng không…?"

"Đừng bận tâm, so với 5 phục vụ nam sẽ tương đối vất vả. Nên anh quyết định dành gần như cả đêm bồi em."

"Tôi, tôi, tôi không có làm gì họ, phải không?."

Phó Trầm sắc mặt tối sầm: "Em còn muốn làm gì với bọn họ?."

"Không, không, không." Bùi Thương hoảng sợ xua tay:

"Tôi không có ý đó. Tôi đã giữ khoảng cách với người lạ."

"Vậy... Phó Trầm, anh bị sao vậy...?" Bùi Thương run rẩy nhìn cơ thể Phó Trầm.

Phó Thần sắc mặt càng âm trầm: "Em thật sự không nhớ gì sao?."

"Tôi, tôi, tôi, tôi không nhớ rõ a... Là là là là anh làm sao?."

Phó Trầm có chút bất đắc dĩ, nếu như Thương Thương không làm, chính mình làm sao có thể làm được?.

"Thương Thương, sau khi anh đuổi những người đó đi, em cho rằng anh là phục vụ nam, còn liên tục sờ soạng anh."

Phó Trầm bình thản ung dung giơ cổ lên để Bùi Thương có thể nhìn rõ:

"Đều là thành quả tối qua em làm, đẹp không?."

Bùi Thương nuốt ngụm nước bọt, cố gắng quan sát tâm trạng của Phó Trầm. Cậu không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của Phó Trầm. Bùi Thương há miệng thở dốc, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu:

"Phó Trầm...Xin, tôi xin lỗi..."

Phó Trầm vẫn trầm mặc như cũ.

"Tôi không nên uống quá nhiều rượu. Tôi thực sự đã uống quá nhiều với...Phục vụ nam đẹp trai. Tôi không cố ý làm điều này với anh, tôi..."

Chuyện xảy ra đêm qua, Bùi Thương cảm thấy càng sợ hãi. Phó Trầm lúc trước đối xử với cậu tuy lãnh đạm, nhưng cũng chưa từng uống rượu, hay tìm phục vụ nam. Thậm chí hắn cũng không tiêu tiền bừa bãi.

Về phần cậu, cậu đã có gia đình, cư nhiên còn cùng bằng hữu đi ra ngoài tìm vui vẻ. Tìm vui vẻ liền tính, cậu thậm chí còn nhận nhầm Phó Trầm là phục vụ nam. Sau đó còn sờ soạng hắn...

Bùi Thương cảm thấy Phó Trầm sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cậu cũng cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình. Phó Trầm chắc chắn sẽ không thể chịu đựng tiếp thu được vấn đề này?.

Vốn dĩ cậu rất muốn ly hôn, muốn ly hôn thì cả hai đều phải trong sạch. Nếu bây giờ cậu làm như vậy, chẳng phải cậu sẽ trở thành một người vô tâm sao?.

Cậu thậm chí không thể tưởng tượng được rằng nếu họ ly hôn như thế này, lại còn có tin đồn rằng thiếu gia nhà họ Bùi dùng thẻ của chồng mình vui vẻ với phục vụ nam vào lúc nửa đêm. Mặt mũi của Bùi gia sẽ ra sao và lão cha sẽ như thế nào?.

Bùi Thương đột nhiên cảm thấy cuộc hôn nhân này không thể ly hôn, nhất định không thể ly hôn. Cho dù muốn rời đi, cậu ít nhất cũng phải dỗ dành Phó Trầm thật tốt. Ít nhất Phó Trầm sẽ không nói ra sự thật về những việc mình đã làm sau này.

Chỉ là, Phó Trầm sẽ cho cậu sắc mặt tốt sao?. Hiện tại Phó Trầm nhất định chán ghét cậu đến cực điểm đi.

Bùi Thương ngốc nghếch, không hề có ý thức được một vấn đề. Nếu Phó Trầm thật sự chán ghét cậu, hắn sẽ không muốn cùng cậu ở bên nhau. Cũng không cần chịu đựng cậu say khướt cùng hắn ngủ trên giường, càng sẽ không cùng hắn ngủ đến bình minh.

Bùi Thương thành thành thật thật mà cúi đầu, không nhìn thấy Phó Trầm đang cười, chỉ cảm thấy trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Ngay lúc cậu không chịu nổi bầu không khí trong phòng ngủ, giọng nói trầm thấp của Phó Trầm vang lên:

"Em nên thành thật ngoan ngoãn ở nhà, đừng ra ngoài chạy lung tung. Lát nữa là mừng tiệc đại thọ của lão cha chúng ta, em sẽ đi cùng anh."

Bùi Thương vội vàng gật đầu. Cậu thực sự không muốn ra ngoài lần nào nữa, vừa ra ngoài liền gặp chuyện không tốt.

Lát nữa....cha...đại thọ?.

Bùi Thương cẩn thận suy nghĩ một phen, nhận ra "cha" trong miệng Phó Trầm thực ra chính là cha cậu. Đó là sinh nhật lão cha của cậu.

Nếu Phó Trầm vẫn gọi cha mình là "lão cha của chúng ta", điều đó có nghĩa là Phó Trầm sẽ không đoạn tuyệt quan hệ hay ly hôn với cậu?.

Bất quá cũng bình thường, Phó gia và Bùi gia trong mắt người khác vốn đã có quan hệ rất thân thiết. Cho dù vì danh tiếng của Phó gia, Phó Trầm cũng sẽ không dễ dàng cùng cậu trở mặt.

"Chờ đã, nói như vậy, anh tha thứ cho tôi?." Bùi Thương đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.

Phó Trầm mỉm cười. Thương Thương không làm gì sai, làm sao có thể tha thứ hay không được?. Ngược lại, hắn đã lừa gạt em ấy, quả thực là tội đáng chết vạn lần.