Chương 27: Ngủ ở đây thì có gì sai? Đây là phòng của anh

Lấy hết sức nói một hơi thật nhanh, Thịnh Văn Cảnh lập tức bỏ chạy. Thịnh Văn Cảnh thấy bạn tốt của mình đang gặp nguy mà bản thân lại không biết, anh bày tỏ sự đau lòng tột cùng. Nhưng Phó Trầm ở đây..anh không thể không chạy trốn a.

Tiểu Thương, cậu phải cố gắng lên. Tên Phó Trầm kia thật sự không dễ chọc. Xin lỗi người anh em, tớ rút lui trước. Thịnh Văn Cảnh sợ hãi chạy xuống lầu, vừa chạy vừa lẩm bẩm:

"Trời ạ, thật là tổn thọ, mình chỉ tùy tiện đặt mua mấy soái ca phục vụ Tiểu Thương, lại bị Phó Thần bắt được. Phó Trầm đúng là một kẻ đáng sợ, thật đáng sợ..."

Anh vội vàng một hơi chạy ra khỏi quán bar, nhìn tấm biển nhấp nháy đầy màu sắc, Thịnh Văn Cảnh hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ nhẹ vào ngực mình.

Ờmm..nơi này nhất định phong thuỷ không tốt..

Sau khi đeo khẩu trang vào, anh bắt một chiếc taxi bên đường, nhanh chóng nhảy vào, xe taxi nhanh như chớp chạy xa.

Tuy nhiên, lời nói của anh đã bị Lý Thần đi ngang qua nghe thấy rõ ràng.

Sau khi Thịnh Văn Cảnh đi lên lầu. Lý Thần không có lý do gì đứng ở ngoài cửa, tưởng rằng Phó Trầm còn đang đợi y bàn việc. Lý Thần quay trở lại phòng, y lại phát hiện Phó Trầm ngồi ở chỗ này đã không thấy đâu nữa. .

Lý Thần biết Phó Trầm không thể là loại người tùy hứng rời đi, vì vậy Lý Thần cảm thấy rất kỳ lạ khi đối mặt một mình với chiếc ghế trống.

Nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn cảm thấy mình nên tìm người nào đó hỏi về tung tích của Phó Trầm. Ngay trước khi đến quầy lễ tân, một người đàn ông đột nhiên lao xuống từ cầu thang bên cạnh y.

Thịnh Văn Cảnh xuống nhanh như vậy?. Lý Thần hơi nhướng mày, y nghe được Thịnh Văn Cảnh lẩm bẩm:

"...Đặt mua phục vụ nam...một vài người...bị Phó Trầm bắt...thật khủng khϊếp..."

Mặc dù chỉ lẩm bẩm một vài từ nhưng nếu ghép chúng lại với nhau một cách cẩn thận, có thể ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Thịnh Văn Cảnh đặt mua vài phục vụ nam cho nửa kia của Phó Trầm. Sau đó lại bị Phó Trầm bắt quả tang, phi thường đáng sợ. Hóa ra bạn của Thịnh Văn Cảnh chính là nửa kia của Phó Trầm. Thật trùng hợp, hôm nay cả hai đều có mặt ở quán bar này.

Lý Thần lập tức hiểu ra. Thì ra Phó Trầm vội vàng rời đi vì lý do này, khó trách y quay lại không thấy người. Cũng may cuộc thảo luận về vấn đề liên quan đến hợp tác giữa hai bên đã xong. Và việc trao đổi những chi tiết còn lại cũng không quan trọng lắm .

Nhìn Thịnh Văn Cảnh đứng bên đường nhảy lên taxi, Lý Thần hoàn toàn bị nam diễn viên được công ty mình ký hợp đồng gợi lên hứng thú. Văn Cảnh, cái tên này cũng không khó nhớ.Cứ thế trở nên nổi tiếng, không nghĩ ngợi bất cứ điều gì luôn tự tin tỏa sáng rực rỡ trong làng giải trí.Mặc dù Thịnh Văn Cảnh vướng phải nhiều scandal tính tình rất kiêu ngạo, nhưng không thể phủ nhận rằng ở một khía cạnh nào đó. Thịnh Văn Cảnh quả thực là một người xuất chúng.

Lý Thần trong lòng thầm tính toán. Khi rảnh rỗi, y muốn tìm hiểu công ty đã đối xử với Thịnh Văn Cảnh như thế nào mà khiến Thịnh Văn Cảnh bất mãn như vậy.

Giả sử Thịnh Văn Cảnh thật sự trong sạch, nếu những tin đồn chỉ là tin đồn vô căn cứ thì y sẽ cấp thêm nguồn lực cho Thịnh Văn Cảnh để giúp dọn dẹp những thứ bẩn thỉu này.

Rốt cuộc nếu y trở thành "kim chủ" đằng sau Thịnh Văn Cảnh, vậy y có nên biểu hiện là một kim chủ đúng nghĩa giúp Thịnh Văn Cảnh không?.

Chính mình bị Thịnh Văn Cảnh ghi thù mắng rất nhiệt tình. Mặc dù y chỉ đi ngang qua và nghe thấy những điều không hay từ miệng Thịnh Văn Cảnh.

Vừa lúc y chuẩn bị rời đi, Lý Thần lấy điện thoại di động ra muốn thông báo cho Phó Trầm. Vừa vặn nhận được tin nhắn từ Phó Trầm:

Phó Trầm: [Xin lỗi, Lý tổng. Tôi có việc phải rời đi trước. Sẽ liên lạc với cậu sau.]

Ánh sáng lạnh lẽo của điện thoại di động chiếu vào mặt y, Lý Thần cảm thấy có chút buồn cười. Phó tổng này thực sự thú vị. Không hổ là bạn bè của Thịnh Văn Cảnh.

Lúc này, Phó Trầm đặt điện thoại di động xuống thì bất ngờ nâng cằm Bùi Thương lên.

Bùi Thương vẫn chưa hoàn hồn lại:

"Văn Cảnh đâu?. Tại sao cậu ấy lại rời đi?. Tôi còn muốn giới thiệu anh với cậu ấy."

"Có lẽ, cậu ấy không thích tôi nên mới bỏ đi."

"Cũng đúng. Cậu ấy không thích Phó Trầm lắm, nhìn anh giống y như Phó Trầm, không thích anh cũng phải."

Bùi Thương mơ hồ gật gật đầu, như sợ [soái ca đẹp trai] buồn bã, liền nói thêm:

"Nhưng không sao đâu, tôi rất thích anh nha. Anh rất đẹp."

Ngẩng đầu lên nhìn những chai rượu rỗng trên bàn, Bùi Thương lấy ra tấm thẻ đen nào đó, lớn tiếng nói:

"Anh đẹp trai...Anh yên tâm. Tôi, tôi có tiền...Đây là thẻ của tôi. Anh muốn uống gì cứ tùy tiện gọi, tôi sẽ mua tất cả."

Nhìn tấm thẻ đen quen thuộc này, Phó Thần có chút ngơ ngác:

"Ừ, cảm ơn em."

Ý này là...?. Thương Thương cầm thẻ đen của hắn, muốn bao dưỡng hắn?. Thực sự chưa từng nghe qua.

"Nói đến quẹt thẻ, tôi liền tức giận. Khốn khϊếp, Phó Trầm đưa thẻ cho tôi, anh ta cho rằng cái này có thể bù đắp cho tôi ư?. Tôi không cần, tôi có tiền. Cha tôi đã cho tôi 80 ngàn vạn....."

Phó Trầm cuối cùng cũng hiểu được.

Khi vừa nhận được tin nhắn quẹt thẻ, hắn tưởng Bùi Thương đã tha thứ cho mình và dùng thẻ của hắn tiêu xài thoải mái.

Hiện tại xem ra Thương Thương có lẻ đã lấy nhầm thẻ, không hề tha thứ cho hắn. Thậm chí còn khinh thường tấm thẻ của hắn.

Vẻ mặt của Phó Trầm trở nên nghiêm túc hơn một chút. Nếu Thương Thương vẫn không muốn tha thứ cho hắn. Đêm nay hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội, lừa gạt Thương Thương.

Hết ly này đến ly rượu khác được rót vào bụng Bùi Thương, nhìn thấy ánh mắt Bùi Thương ngày càng mê mang. Phó Trầm dỗ dành, nhẹ nhàng dụ dỗ:

"Thương Thương, em nhìn xem, em có muốn cùng anh....không?."

"Nếu muốn thì..chúng ta...đi thôi."

"Tôi muốn, tôi đương nhiên nguyện ý..."

.....

Đêm đó xảy ra chuyện gì Bùi Thương ngốc nghếch đều không biết.

Sáng hôm sau, Bùi Thương vươn vai tỉnh dậy.Cậu lăn lộn trên giường không mở mắt, cau mày sờ sờ đầu:

"Tê.…"

Đêm qua cậu uống quá nhiều, khi tỉnh dậy cậu liền thấy đau đầu, choáng váng khắp người. Cậu thầm quyết định lần sau sẽ không nuông chiều Thịnh Văn Cảnh phóng túng như vậy nữa.

Ở trên giường lăn lộn một hồi, Bùi Thương ôm đầu, cuối cùng quyết định chuẩn bị đứng dậy tắm rửa, kiếm gì đó lấp bụng.

Cậu mở mắt ra.

Cậu choáng váng ngây người...

Nơi cậu đang nằm không phải là khách sạn cậu đã ở hơn một tuần. Trần nhà, rèm cửa và giường ngủ đều vừa lạ vừa quen thuộc. Khi Bùi Thương quay qua, cậu nhìn thấy một người khác đang nằm trên giường. Đột nhiên có một loại cảm giác muốn chạy trốn.

Phó Trầm lúc này đang nằm bên cạnh cậu, yên lặng quan sát.