Chương 26: Đây là chồng của cậu, ai dám chạm vào hắn.

"Anh thật đẹp trai." Bùi Thương kết luận.

Kìm chế sự mừng rỡ như điên trong lòng, Phó Trầm trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tiến lại gần Bùi Thương. Hai người gần như chạm vào nhau.

Cúi đầu nhìn Bùi Thương say đến mê mang, hai mắt hồng hồng. Phó Trầm cố gắng nhẫn nại chống lại sự thôi thúc muốn đem Bùi Thương gắt gao ôm vào ngực. Nhưng chỉ dám đưa tay ra dụ dỗ.

"Đừng chỉ sờ bên ngoài, chạm vào trong đi."

"Ừ, đúng rồi, chạm vào trong một chút...Em có thích không?. Mau mau chạm vào nha."

"Còn nữa, em nhìn xem, em có thích anh chút nào không?."

Sự thật đã chứng minh, Phó Trầm dùng chiêu mỹ nam kế phi thường thành công. Bởi vì Bùi Thương hô hấp càng lúc càng nhanh. Cuối cùng không nhịn được lao tới, đối với Phó Trầm giở trò:

"Hắc hắc hắc, thích, đặc biệt thích. Rất thích nha."

Một tay chống đỡ sofa duy trì thăng bằng, Phó Trầm rất hài lòng với động tác hiện tại của Bùi Thương. Thương Thương cuối cùng cũng không thể chịu đựng. Vì hắn là người hấp dẫn nhất trong mắt Thương Thương. Chỉ cần Bùi Thương thích, em ấy có thể chạm như thế nào cũng được. Hắn đều chấp nhận.

Bùi Thương gần như sắp chết vì hạnh phúc. Cơ bụng này, cơ ngực này, soái ca này tính tình thực sự rất tốt. Dù có đưa tay lên xuống thế nào cũng không phản kháng, lại bị cậu tàn phá một cách nóng nảy.

Cảm giác lúc này, cậu như có thể chạm tới thiên đường. Bùi Thương lau nước miếng chảy ở khóe miệng, chậm rãi ngồi lên bụng Phó Trầm. Cậu tiến lại gần cẩn thận quan sát mọi đường nét trên người hắn.

Lúc này, bầu không khí trở nên vô cùng ái muội mơ hồ. Cậu chợt nhớ đến người bạn tốt đã lâu chưa quay lại, Thịnh Văn Cảnh.

Ở với một soái ca, tính tình tốt như vậy, nhất định phải chia sẻ với Thịnh Văn Cảnh, để Thịnh Văn Cảnh cùng hảo hảo đánh giá.

Nhìn thấy Bùi Thương đang ngồi trên người hắn vuốt ve. Đột nhiên dừng động tác, Phó Trầm có chút không hiểu.

"Em muốn làm gì?."

Tại sao Thương Thương lại lấy điện thoại di động ra?. Chẳng lẽ chỉ nhìn và sờ sờ cảm thấy chưa đủ, muốn quay video lại?.

"Không, không phải. Tôi muốn gọi cho bạn tôi, mời cậu ấy đến gặp anh. Anh sẽ không từ chối chứ?."

Phó Trầm đương nhiên biết người bạn Bùi Thương đang nói đến là ai. Hắn không quan tâm. Chỉ là Thịnh Văn Cảnh....Chỉ sợ Thịnh Văn Cảnh không thực sự muốn gặp mặt hắn, gặp hắn hẳn sẽ rất xấu hổ.

Tuy nhiên, Bùi Thương đã nhanh chóng bấm điện thoại, nói rất nhiều điều:

"Tớ, tớ đã chạm vào cơ ngực. Còn được nhìn ngực a..Cảm giác này thực sự rất tuyệt, rất thích nha...!Tớ, tớ muốn khoe với cậu."

"Tớ ở phòng 203 trên tầng hai. Cậu mau nhanh lên."

Sau khi cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên. Bùi Thương cười ngốc nghếch, ngã vào trong lòng Phó Trầm, vô thức đưa tay đặt lên ngực hắn.

Liên tục bị sờ soạng kí©h thí©ɧ một điểm Phó Trầm kêu lên một tiếng, sau đó đưa tay chạm vào mặt Bùi Thương.

"Nhân tiện, anh soái ca ơi, anh tên gì?."

"Tôi tên Phó Trầm."

"Anh, anh sao lại gọi là Phó Trầm?. Khó trách cùng Phó Trầm ở nhà giống nhau như vậy. Chẳng lẽ hai người..? Hai người là anh em cùng cha khác mẹ sao?. Ha ha."

Phó Trầm biết đây chỉ là một trò đùa ngốc nghếch do Thương Thương nghĩ ra. Vì vậy hắn nhếch khóe môi cười một cách hợp tác, nụ cười làm lóa mắt Bùi Thương.

"Anh cười trông rất đẹp. Tôi chưa bao giờ thấy Phó Trầm cười với tôi như vậy."

Trong đầu Phó Trầm đang nghĩ cách làm cho Bùi Thương vui vẻ, hắn liền vội vàng cam đoan:

"Vậy thì, nếu em thích, kể từ bây giờ anh sẽ cười với em mỗi ngày, được chứ?."

Bùi Thương còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng VIP rầm một tiếng mở ra. Một thanh niên cười khặc khặc quái dị xông vào, xoa xoa tay:

"Ở đâu, ở đâu?. Phục vụ nam đẹp trai có thể khiến Tiểu Thương mê mẩn ở đâu?. Để tớ nhìn kỹ xem."

Người này không ai khác chính là Thịnh Văn Cảnh kiêu ngạo, đã vội vàng chạy tới sau khi nhận được cuộc gọi.

"Đây, Văn Cảnh. Anh ấy ở chổ này, anh soái ca đẹp trai này rất tốt bụng."

Lúc mới xông vào phòng VIP, Thịnh Văn Cảnh đầy hứng thú nhảy nhót. Nhưng khi thấy tình huống trong phòng anh ngây người yên lặng.

Trong phòng VIP mùi rượu nồng nặc, trên bàn và sàn nhà rải rác rất nhiều chai rượu và cốc. Rõ ràng vừa rồi ở chỗ này có rất nhiều người chè chén một phen.

Người bạn tốt Bùi Thương của anh đang ngồi trên đùi một người đàn ông, giơ tay lên xuống sờ sờ người đàn ông đó.

Quần áo của người đàn ông rộng mở, trông có chút gợi cảm bừa bộn. Hắn ta để Bùi Thương tùy ý muốn làm gì thì làm mà không phản kháng.

Đúng là soái ca này đẹp trai thật, chỉ là... nhìn có chút quen quen thôi. Thịnh Văn Cảnh dùng sức dụi dụi mắt, sau đó nheo mắt nhìn nhìn. Sau đó giật mình.

Đây, đây, đây...chẳng phải là Phó Trầm sao.

Bùi Thương đang làm...?. Chẳng phải cậu ấy nói cậu ấy chạm chạm sờ sờ soái ca phục vụ đẹp trai sao?. Tại sao Phó Trầm lại ở đây?. Thịnh Văn Cảnh cảm giác chính mình dần dần hoá thành đá, sau đó từ từ nứt ra, vỡ thành từng mảnh, sắp ngã xuống.

Thật là trùng hợp, lúc này Phó Trầm ngẩng đầu lên, từ xa nhìn anh -đối diện chiếc bàn đầy đồ uống bừa bộn. Đôi mắt điềm tĩnh và sâu thẳm dường như ẩn chứa nhiều cảm xúc.

Trời ơi!!!. Thật xấu hổ, thật xấu hổ quá đi!!!.

Thịnh Văn Cảnh theo bản năng đứng thẳng lên, toét miệng cười gượng: "Haha...gì chứ, nguyên lai Phó tổng cũng ở đây, a..haha."

Phó Trầm không gì, tiếp tục nhìn chằm chằm Thịnh Văn Cảnh, như muốn xem anh sẽ làm ra hành động gì.

Thịnh Văn Cảnh có kiêu ngạo và tự tin đến đâu thì khi đối mặt với cái nhìn của Phó Trầm. Khí thế cũng lập tức yếu đi. Không phải anh sợ Phó Trầm, mà là anh thực sự không tìm được lý do để nói.

Anh là người đã đưa Tiểu Thương đến quán bar, đồng thời anh cũng là người đặt mua một vài phục vụ nam cho Tiểu Thương. Tuy rằng anh sợ Bùi Thương một mình uống rượu nhàm chán nên đã tìm vội một vài soái ca tới bồi Tiểu Thương. Nhưng nhìn vẻ mặt u ám của Phó Trầm, e rằng trong phòng VIP vừa rồi thực sự rất ba chấm.

Thịnh Văn Cảnh lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng không có người nào khác. Chắc chắn bọn họ đã bị Phó Trầm đá ra ngoài. Dù thế nào đi nữa, Phó Trầm và Tiểu Thương vẫn chưa ly hôn. Hiện tại Phó Trầm lại gặp phải cảnh tượng như vậy...

Tình cờ lúc này, Bùi Thương chú ý đến anh. Cười vui vẻ vẫy vẫy tay chào:

"Thịnh Văn Cảnh, cậu tới rồi. Tới, tới đây, mau mau tới đây sờ sờ đi. Soái ca này tính tình rất là tốt....ợ."

Trời ạ, ai dám động vào chứ. Người đàn ông này không phải là phục vụ nam bình thường. Người đàn ông này là lão công nhà cậu đó. Thịnh Văn Cảnh nắm chặt nắm tay, muốn mắng người nhưng không mở miệng được.

Bùi Thương tiếp tục nói:

"Cậu mau đến xem, cảm giác sờ sờ cơ ngực này thật khó tin. Này Thịnh Văn Cảnh, cậu làm gì vậy?. Đừng bỏ rơi tớ."

Nếu tớ không đi, chồng cậu sẽ phóng dao đuổi gϊếŧ tớ. Thịnh Văn Cảnh âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Sau đó cố hết sức nở một nụ cười ngượng nghịu lịch sự:

"Vậy...anh Phó, hóa ra anh cũng đến đây."

"Ừ." Phó Trầm gật đầu.

Thịnh Văn Cảnh vốn không sợ trời không sợ đất, lùi về phía sau một bước, rồi lại lùi một bước, chọn cách bỏ chạy.

"Hmm..Anh Phó, tôi sẽ không làm phiền anh. Tiểu Thương uống hơi nhiều. Xin hãy kiên nhẫn và đừng tức giận. Tôi liền đi trước..Hẹn gặp lại."