Chương 25: Sự cám dỗ của Phó Trầm.

Không đề cập đến lời hắn hỏi, Bùi Thương vẫn tiếp tục lẩm bẩm. Như chọt trúng chỗ ngứa, Bùi Thượng kích động, nói nhiều hơn:

"Bởi vì anh ấy không trân trọng tôi. Anh ấy không chịu ra mặt giúp tôi, tôi đối với anh ta cực kỳ thất vọng. Tại sao anh ấy không đến sớm hơn."

"Tôi rất thích anh ấy, tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, anh ấy cũng không thèm để ý đến tôi. Tôi vì anh ấy mà bị người ta tính kế một cách thảm hại, tôi đúng là đồ ngốc."

Bùi Thương ngẩng đầu uống một ngụm rượu, do uống quá nhanh khiến cậu bị sặc ho khang, cậu nghẹn ngào rơi nước mắt không ngừng.

Về những điều này, Phó Thần đã xem xét trong đầu không biết bao nhiêu lần, có thể thấy được hắn thực sự khiến Bùi Thương tổn thương sâu sắc.

Phó Trầm đau khổ lau đi nước mắt trên mi Bùi Thương, giọng có chút khàn khàn:

"Vậy là cậu đến quán bar, tìm những người này....tìm chúng tôi bồi cậu uống rượu, chỉ để quên anh ta đi phải không?."

Bùi Thương thành thật lắc đầu:

"À, kì thật cũng không phải. Bạn của tôi Thịnh Văn Cảnh đưa tôi đến thư giãn."

Thật tốt quá, Phó Trầm thầm thở phào nhẹ nhõm, em ấy không phải tới đây uống rượu với mấy phục vụ nam chỉ để tránh mặt hắn.

Cuối cùng, Phó Trầm hỏi ra vấn đề hắn muốn hỏi nhất nhưng lại không dám hỏi:

"Vậy cậu vẫn sẽ ở cùng…anh ta… làm hoà?."

Chờ mong Bùi Thương trả lời, vừa căng thẳng nhìn đôi mắt ửng hồng của Bùi Thương. Phó Trầm sợ rằng bản thân sẽ không nghe được câu trả lời mình muốn nghe. Thương Thương có lẽ sẽ nói sự thật vào lúc này?.

"Làm hoà?. Tôi sẽ không dễ dàng làm hòa với hắn." Bùi Thương khịt mũi hung hăng giận dữ:

"Tôi muốn xem biểu hiện của anh ấy. Nếu anh ấy biểu hiện tốt thì tôi sẽ suy nghĩ lại. Nếu anh ấy không làm tôi hài lòng, tôi sẽ chia tay anh ấy ngay lập tức. Trên đời này có nhiều trai đẹp như vậy, tôi sẽ không ủy khuất bản thân ở cạnh anh ta..."

Phó Trầm vờ như không nghe thấy những gì Bùi Thương nói sau đó. Hắn chỉ biết rằng hắn vẫn có khả năng dỗ được Thương Thương, họ có thể ở bên nhau lần nữa.

Bùi Thương miệng luôn nói hai lời, em ấy nói sẽ không tha thứ cho hắn. Nhưng thực ra em ấy vẫn để lại cho hắn một tia hy vọng.

Phải xem biểu hiện của hắn sao?. Được rồi, hắn đã biết. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang vẫy vẫy của Bùi Thương, giọng nói của Phó Trầm trở nên chân thành và trang trọng:

"Thương Thương, đừng lo lắng, anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ không làm em thất vọng."

"Người duy nhất có thể ở bên cạnh em là anh."

Khi tay cậu bất ngờ bị nắm lấy, Bùi Thương theo bản năng rụt người lại. Cậu không có thói quen tùy tiện tiếp xúc với người lạ.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Phó Trầm, cậu thậm chí còn quên mình đang rơi nước mắt, cười cười nói:

"Nhưng mà anh nha..anh quả thực rất đẹp trai. Anh và Phó Trầm gần như được tạc ra từ cùng một khuôn..."

Sau khi nhìn chằm chằm vào cổ áo sơ mi mờ mờ của Phó Trầm một lúc. Bùi Thương nuốt ngụm nước bọt, đầu óc miên mang suy nghỉ.

Người này trông rất giống Phó Trầm quá. Ngay cả hình dáng cơ thể của cũng giống hệt, nếu cởi bỏ quần áo...Nếu mình nhìn thân thể của người này, có phải là nhìn vào thân thể trần trụi của Phó Trầm không?.

Nhắc mới nhớ, mặc dù cậu là bạn đời của Phó Trầm nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy Phó Trầm khỏa thân trước đây. Nghĩ đến những gì Phó Trầm đã làm, Bùi Thương lại không vui:

"Không, hiện tại tôi đang được tự do. Tôi muốn vui vẻ một chút. Soái ca đều đang ở trước mặt, tôi muốn nhìn nhìn chạm chạm vào."

Bùi Thượng ngoài miệng kêu gào hét lớn nhưng chung quy không dám làm đến bước đó.

Không được, không thể làm như vậy. Trong lòng cậu còn chưa hoàn toàn thanh tịnh, cậu và Phó Trầm còn có quan hệ, nếu làm như vậy cậu còn tồi tệ hơn cả cầm thú. Thôi, quả nhiên vẫn là, quên nó đi.

Dù say nhưng Bùi Thương vẫn giữ được lương tâm cơ bản của mình. Có thể thấy du͙© vọиɠ của những người sau khi uống rượu, tệ đến mức nào.

Nhìn thấy Thương Thương của mình sau một hồi chật vật quyết định bỏ cuộc. Trong lòng Phó Trầm tràn ngập vui mừng.

Đột nhiên, trong đầu Phó Trầm lóe lên một ý nghĩ. Hắn nghĩ ra cách dụ dỗ Bùi Thương về nhà.

Đây là phương pháp... Đối với hắn đường đường là Phó tổng lại dùng đến loại thủ đoạn hèn hạ này. Nếu Thương Thương biết sự thật về hắn, chắc chắn em ấy sẽ đánh chết hắn.

Tuy nhiên, đánh chết liền đánh chết đi. Chỉ cần có thể dỗ được Thương Thương về nhà. Sau này bất kể hậu quả gì hắn cũng sẽ gánh chịu.

Nhắm mắt lại hít thở thật sâu, Phó Trầm cuối cùng đã hạ quyết tâm, đưa ra một quyết định đi ngược lại với tổ tiên của mình. Những ngón tay thon dài của hắn di chuyển lên xuống, từ từ cởi bỏ hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi. Như vô tình, hắn giật mạnh chiếc cà vạt khiến cổ áo mở rộng hơn, chiếc cà vạt treo xiêu vẹo trước ngực.

Hơi hơi há miệng thở dốc, hầu kết trên dưới lăn lộn, Phó Trầm bình tĩnh đến gần Bùi Thương, giọng nói trầm khàn khàn, trong mắt lóe lên:

"Em thực sự không muốn nhìn hay chạm vào nó sao?."

Khí tức của Phó Trầm thổi quanh tại cậu, nhiệt độ xung quanh cậu dường như tăng lên ngay lập tức.

Bùi Thương chưa bao giờ gặp loại tình huống này? Cậu nuốt nước miếng, lắp bắp nói:

"Anh, anh, tôi, tôi, tôi..."

Bùi Thương mặc dù lắp bắp nhưng ánh mắt của cậu rất thành thật, mắt dán chặt vào cơ thể Phó Trầm, không cử động dù chỉ một centimet.

"Làm sao vậy, em không muốn sao? Không muốn xem sao?."

"Không phải!. Tôi không muốn nhìn, chỉ là không tốt, không tốt." Bùi Thương hoảng loạn giãy giụa liên tục.

Phó Trầm không nhịn được cong cong khoé miệng. Nhìn dáng vẻ vợ yêu tỏ ra ngay thẳng, vừa đáng yêu lại vừa ngốc nghếch. Thương Thương quả nhiên là người tốt nhất. Cho dù bị hắn dụ dỗ như vậy, Thương Thương vẫn có thể cự tuyệt hắn. Thương Thương trong lòng vẫn luôn có hắn.

"Ồ. Thật sao?. Vậy Thương Thương, nhìn anh này."

Phó Trầm nhẹ giọng dỗ dành, nắm lấy một tay của Bùi Thương, chậm rãi hướng về phía ngực hắn.

Bùi Thương càng lúc càng khẩn trương, bàn tay cậu đang run run lên. Khi chạm vào bộ ngực rắn chắc và nóng bỏng, cậu lập tức không ngừng run rẩy.

"Em sờ xem, nó còn có thể động đậy nha."

Như thể hợp tác với lời nói của Phó Trầm, Bùi Thương nhịn không được, nhẹ nhàng bóp bóp nhéo nhéo một phen, sau đó đầu cậu như muốn nổ tung. Tác dụng của rượu phát huy hết tác dụng, Bùi Thương rốt cuộc cũng đánh mất lý trí.

Ah!!!. Đây là cơ ngực sao?. Cảm giác thật đặc biệt. Còn có cơ bụng này, một đường kéo dài đi xuống, thực sự kí©h thí©ɧ không thể chịu đựng nổi.

Chiếc cổ thon dài còn đeo cà vạt, quả thực khiến người ta chỉ muốn vùi đầu vào đó hít một hơi thật sâu, hung hăng cắn một ngụm.

Bùi Thương không khỏi tiến về phía trước, dùng tay kia nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của "soái ca", vuốt ve từng inch một. Từ đôi mày sâu cho đến sống mũi cao, cậu từ từ trượt xuống, lướt ngón tay dọc theo đôi môi mỏng đang mím chặt của "trai đẹp".

Khuôn mặt này, đôi lông mày này, khí chất này. Nhất định cùng Phó Trầm tạc từ cùng một khuôn.

Cậu thích nhất kiểu loại hình... Chính là thế này.