Chương 24: Phó Trầm xuất hiện.

Khi nghĩ đến ánh mắt lảng tránh vừa rồi của người quản lý, kết hợp với nội dung trò chuyện của người bên cạnh. Phó Trầm dường như hiểu ra điều gì đó. Nơi này có thể gọi phục vụ nam bồi rượu, mà Thương Thương của hắn vừa quẹt thẻ ở nơi này.

Vậy....Thương Thương, em ấy đã đặt mua một phục vụ nam phải không?. Trong nháy mắt, Phó Trầm có thể tưởng tượng ra trong đầu một màn hình ảnh không muốn thấy:

Trong ánh sáng mờ ảo, Bùi Thương khoanh chân ngồi vào chiếc ghế sofa mềm mại, trái phải ôm ấp hai phục vụ nam, còn có một phục vụ nam khác đang xoa xoa đấm chân.

Cả một bàn rượu đủ loại đắt tiền được dọn ra, bầu không khí mơ hồ ái muội. Sau đó Bùi Thương ném tấm thẻ đen lên bàn, cười tà ác:

"Mọi người chỉ cần gọi và uống thôi. Hôm nay Bùi thiếu gia đây sẽ trả tiền, rút sạch tiền của Phó Trầm."

Tóm lại: Thương Thương vui vẻ chơi đùa với những người đàn ông khác. Hơn nữa, còn dùng thẻ của hắn quẹt.

Phó Trầm biết Bùi Thương không thiếu tiền uống rượu, chắc chắn em ấy quẹt thẻ chỉ để khıêυ khí©h hắn, cố ý làm hắn khó chịu.

Không biết là ghen tị hay là cái gì khác, Phó Trầm thật sự cảm thấy khó chịu. Mặt hắn âm trầm, không có gõ cửa, trực tiếp đẩy ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hắn trầm mặc. Ánh đèn sáng mờ ảo, và thực sự có một chiếc ghế sofa mềm mại.

Bùi Thương đang nâng ly uống cùng những người khác, uống một ngụm rượu, mím môi lẩm bẩm:

"Ô ô,..các cậu không hiểu, thật sự không hiểu."

"Tôi từng rất yêu anh ấy, nhưng anh ấy không trân trọng tôi. Hiện tại tôi mệt mỏi muốn chạy trốn, anh ấy lại hồi tâm chuyển ý."

"?. Anh ấy dựa vào cái gì chứ??. Mất đi mới biết trân trọng. Anh ta...ô ô ô ô ô thực sự không phải là người."

"Uống. Uống nha!. Sao các cậu không uống?. Uống a!..."

Ngồi cạnh Bùi Thương là vài chàng trai trẻ với nhiều phong cách khác nhau. Vẻ mặt của mấy anh chàng đẹp trai này rõ ràng đang do dự và có chút xấu hổ.

Khi Bùi Thương lấy thẻ đen ra, họ đã sẵn sàng dụ dỗ Bùi Thương chìm đắm trong bóng tối. Họ thậm chí còn thổi những lời ái muội bên tai Bùi Thương. Tuy nhiên, Bùi Thương cư nhiên đơn thuần chỉ muốn họ bồi rượu.

Nhìn thấy Bùi Thương ngày càng uống nhiều rượu, cậu càng đối xử với bọn họ như một người anh em tốt không hề làm ra những hành động ái muội nào. Hoàn toàn không có ý định vui vẻ gì cả.

Một số phục vụ nam rất giỏi trong cách đối phó với những khách hàng khó tính.Tuy nhiên, khi gặp một vị khách đơn thuần và chân thành như Bùi Thương. Thậm chí còn coi họ như bằng hữu, khiến bọn họ thực sự cảm thấy hụt hẫng.

Nhìn thấy Bùi Thương đang phiền não và đầy oán hận, bọn họ không còn cách nào khác là bồi cậu uống rượu, uống hết cốc này đến cốc khác. Ngoài miệng luôn nói lời an ủi với cậu.

Hành động trìu mến nhất chỉ là vỗ nhẹ vào lưng Bùi Thương mà thôi.

Thấy vậy, khóe miệng Phó Trầm giật giật, cơ thể vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng. Được rồi, hắn không nên hoài nghi Thương Thương đáng yêu của mình. Thương Thương của hắn không thể làm ra chuyện nực cười dâʍ đãиɠ như vậy.

Không biết vì sao, Phó Trầm thực sự cảm thấy cảnh tượng này có chút ấm áp. Khi nhìn thấy cảnh tượng trái ngược với sự náo nhiệt trong phòng VIP.

Tuy nhiên, dù khung cảnh có ấm áp đến đâu thì bây giờ hắn đã đến, những người thanh niên này cũng nên rời đi. Khi chậm rãi bước vào phòng VIP nói chuyện với người họ, giọng Phó Thần vẫn rất lạnh lùng:

"Các ngươi có thể rời đi."

"Cái gì?." Vài soái ca đẹp trai nghi hoặc nhìn Phó Trầm, không rõ ý của Phó Trầm là gì.

Người đàn ông này đến từ đâu?. Đồng nghiệp?. Chuyện gì vậy?. Họ chưa bao giờ nhìn thấy người này trong quán bar, và người đàn ông này trông rất đẹp trai. Khuôn mặt và khí chất hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bất kỳ ai trong số họ.

Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của nhiều người, Phó Trầm nhướng mày, tìm cách giới thiệu bản thân để mọi người có thể hiểu được:

"Tôi chính là "anh ấy" mà Bùi Thương nói đến."

"Ồ——" Mấy tiểu soái ca chợt hiểu ra, gật gật đầu.

Hóa ra người đàn ông này là chồng của Bùi Thương, chết tiệt, còn chính là Phó tổng trong truyền thuyết, người mà họ không đủ khả năng xúc phạm.

Sau khi biết được thân phận của Phó Trầm, họ lập tức đứng dậy từng người một, xếp hàng ra ngoài, có ý thức rời khỏi hiện trường để nhường chỗ cho Phó Trầm.

Trước khi đi, một thanh niên tuấn tú với vẻ ngoài rất hiền lành lấy hết can đảm đi tới chỗ Phó Trầm:

"Phó tiên sinh."

"Có chuyện gì."

Thanh niên hiền lành nhìn Bùi Thương vẫn đang lẩm bẩm về tình huống không rõ ràng mà mỉm cười:

"Anh.. anh Bùi Thương không làm gì chúng tôi cả. Xin hãy yên tâm, Phó tổng."

Phó Trầm gật đầu, hắn đương nhiên biết Thương Thương tốt cỡ nào. Thành thật mà nói, cho dù Bùi Thương thực sự đã làm điều gì đó. Hắn cũng sẽ không giận Bùi Thương, vì hắn là người phạm lỗi trước. Việc Bùi Thương ghét hắn là điều tất nhiên.

"Ngoài ra, Phó tổng. Bùi Thương tiên sinh thực sự là một người tốt. Ngài hãy đối xử tốt với anh ấy, đừng để anh ấy thất vọng nữa."

Nam nhân tuấn tú nhẹ nhàng nói tiếp:

"Anh ấy có chút say, sau khi say, anh ấy chỉ nói về ngài thôi."

Mặc dù anh ấy nói rất nhiều lời không hay. Thanh niên hiền lành trong lòng bổ sung.

Nghe vậy, Phó Trầm dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Bùi Thương, lần đầu tiên nhếch khóe miệng:

"Ta biết...Ta sẽ."

Nhìn thấy Phó Trầm thoạt nhìn không giống loại người ngang ngược vô lý. Sau khi bước vào cửa cũng không có hành động quá hung hãn. Trong mắt tràn đầy ôn nhu nhìn Bùi Thương, thanh niên thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi phòng VIP. Mặc kệ như thế nào. Hy vọng hai người vẫn ổn.

Khi trong phòng chỉ còn lại Phó Trầm và Bùi Thương, hắn đột nhiên trở nên rất khẩn trương. Một khi bắt đầu lo lắng, hắn sẽ có xu hướng cau mày. Để người khác không nhận ra rằng hắn đang lo lắng, người khác chỉ nghĩ rằng hắn là người sâu không lường được.

Hắn đến trước mặt Bùi Thương, ngồi xuống nhẹ nhàng gọi:

"Thương Thương."

"Huh...huh...huh?. Có chuyện gì vậy?. Tiếp tục uống đi?. Đến đây nào."

Do say rượu, Bùi Thương đã có chút buồn ngủ. Đột nhiên nghe thấy tên mình, cậu buộc mình phải mở đôi mắt mơ màng.

Mơ mơ hồ hồ, cậu đột nhiên nhìn thấy một soái ca lạ mặt, Bùi Thương nghiêng đầu liếc nhìn hai cái. Sau đó đột nhiên cười rạng rỡ:

"Anh là người mới tới ư?. Tôi chưa từng gặp anh bao giờ!. Anh cũng đến bồi tôi uống rượu à?. Anh đẹp quá nha.

Phó Trầm vô cùng sung sướиɠ khi được vợ yêu khen mình đẹp trai, chính là khen hắn đẹp trai đó. Nhưng câu nói [Anh là người mới] khiến Phó Trầm cảm thấy có chút phức tạp. Chẳng lẽ Thương Thương cho rằng những phục vụ nam vừa rồi cũng đẹp trai?.

Cậu không nghe thấy Phó Trầm trả lời, nhưng cậu cũng không quan tâm. Cậu cẩn thận quan sát khuôn mặt của Phó Trầm, nheo mắt gật đầu giả vờ nghiêm túc:"Nhìn anh đẹp như vậy chắc hẳn rất nổi tiếng ở đây phải không?. Dù sao thì nhìn anh tôi rất thích. Anh trông giống hệt kẻ đáng ghét ở nhà, quả thực giống nhau như đúc."

Vâng, tất nhiên là giống nhau như đúc rồi, bởi vì người đáng ghét mà cậu nói, hiện tại đang ở trước mặt cậu.

"...Tại sao cậu lại ghét hắn?." Phó Thần nhẹ giọng hỏi.