Chương 23: Sau khi quẹt thẻ đen, bị Phó Trầm phát hiện.

Sau khi thư ký gửi toàn bộ thông tin về Thịnh Văn Cảnh, y muốn xem tiểu tử này kiêu ngạo này, tột cùng như thế nào mà dám tự tin đến như vậy.

Quay trở lại hướng Bùi Thương.

Tại sao Bùi Thương lại thay đổi tính tình nhanh đến mức chạm vào cơ ngực của một người đàn ông lạ mặt? Chúng ta phải bắt đầu lại từ đây.

Vài phút sau khi Thịnh Văn Cảnh rời đi, liền có vài soái ca trẻ đẹp kề vai sát cánh đến gần cậu.

"Xin chào, anh là Bùi Thương?."

Bùi Thượng ngẩng đầu đánh giá những thanh niên tuấn tú này, trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn yên lặng gật đầu:

"Là tôi."

Chàng trai nhỏ tuổi nhất đứng đầu cười, nhe ra một chiếc răng hổ nhỏ:

"Chính là...Chúng tôi là người được Thịnh tiên sinh gọi đến bồi anh giải sầu nha!!."

Những soái ca đẹp trai có thái độ rất tốt với Bùi Thương. Họ nghĩ dù sao Bùi Thương là bạn của Thịnh Văn Cảnh, chắc chắn anh ta sẽ không thiếu tiền.

Các soái ca nhìn Bùi Thương với đôi mắt rực lửa nóng bổng, như thể họ đang nhìn thấy một viên gạch vàng khổng lồ biết đi di chuyển cử động.

Họ đến đây để kiếm tiền. Nếu tối nay Bùi Thương mua vài tháp rượu sâm panh, thì anh em họ sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Trong tương lai, nếu có bất kỳ dịch vụ nào khác, một thiếu gia như Bùi Thương chắc chắn sẽ cung cấp cho họ nhiều hơn. Quá ngon.

Vì vậy, những soái ca này nhiệt tình đến mức không nhịn được mà đưa Bùi Thương lên phòng VIP trên tầng hai.

Phòng VIP riêng tư hơn, nhưng nếu không phải người có địa vị cao, họ sẽ không đến đây, vì mục đích đến phòng VIP không chỉ để uống rượu.

Trai đẹp và phục vụ không thể tách rời, ai cũng hiểu. Bùi Thương không hiểu việc đi vào phòng riêng trên tầng hai có nghĩa là gì. Bị mấy soái ca nhiệt tình với phong cách khác nhau đẩy lên lầu, cậu không thể cự tuyệt họ, trong lòng có chút bối rối.

Sau khi bị ấn ngồi xuống trên ghế sô pha mềm mại, mấy soái ca này không khỏi lần lượt nâng cốc chúc mừng Bùi Thương mấy lần. Rượu rót cho Bùi Thương đều có nồng độ cồn cao.

Rượu trở nên mịn hơn sau khi thêm đá. Cậu liên tục uống hết ly này đến ly khác, Bùi Thương dần cảm thấy chóng mặt.

Một số soái ca bắt đầu tấn công. Đầu tiên là sờ sờ và kể về quá khứ bi thảm của họ.

"Anh Bùi, anh biết không, em... có cha cờ bạc, mẹ bệnh tật, em gái đang đi học, gia đình tan nát..."

Bùi Thương tin tất cả và rất hợp tác. Nước mắt cậu rơi:

"Thiên a, Thiên a!. Các cậu cũng quá thảm đi, tôi có thể giúp gì cho các cậu không?."

"Anh Bùi, anh nguyện ý hỗ trợ sao?. Có thật không?."

Đôi mắt của một trong những soái ca trong nhóm trở nên sáng lên, sau đó ảm đạm nhẹ giọng nói:

"Không...Anh đến đây uống chút rượu, chúng tôi đã rất cao hứng. Làm sao chúng tôi có thể yêu cầu nhiều hơn?."

Bùi Thương hoàn toàn tin vào những lời dối trá do những người này bịa ra. Cậu lắc đầu:

"Không. Nếu các cậu cần hỗ trợ, cứ nói với tôi. Tôi sẵn sàng giúp đỡ."

Chúa ơi, cậu nghĩ những soái ca ở đây đều là những người có mục đích xấu xa và nhân cách rất tệ.

Hóa ra họ đều có mục tiêu và lý tưởng cao cả của riêng mình. Chỉ vì áp lực cuộc sống mà họ trở thành người phục vụ ở đây mà thôi.

Cậu muốn giúp đỡ họ. Trợ giúp những ngôi nhà tan vỡ và em gái nhỏ đang đi học của họ. Còn người cha đang sinh bệnh.

Vài soái ca nhìn nhau mỉm cười, trong mắt hiên lên vẻ hài lòng phấn khích. Họ nhanh chóng đến gần Bùi Thương:

"Đúng vậy, chỉ cần anh gọi thêm mấy loại rượu, ghi tên chúng tôi..."

"Như vậy a! Hảo, để tôi tìm xem..."

Bùi Thương gật đầu, cậu đã say lắm rồi, mắt có chút mờ đi, nhưng cậu vẫn cố gắng tìm kiếm thẻ ngân hàng của mình.

Cậu là một thiếu gia đàng hoàng của Bùi thị, cậu có rất nhiều tiền.

Cuối cùng cũng chạm vào một tấm thẻ, Bùi Thương không thèm nhìn mà giơ thẻ lên: "Nào. Muốn gọi món gì cũng được. Hôm nay tôi sẽ thanh toán. Để các cậu nhận được nhiều tiền hơn."

Vài soái ca tập trung vào tay Bùi Thương, ánh mắt đột nhiên sáng lên. Thẻ đen vàng kim cao quý mỹ lệ, chỉ những người ham hiểu mới biết được giá trị của tấm thẻ này. Đây quả thực là phú nhị đại siêu cấp giàu có. Họ gặp được miếng thịt tươi béo bở rồi.

Một trong những soái ca lấy thẻ của Bùi Thương đi xuống tầng dưới để mua hàng. Những soái ca còn lại lần lượt tràn đến trước mặt Bùi Thương nhấn chìm cậu bằng những lời nói ngọt ngào.

Cùng lúc đó, bên phía Phó Trầm.

Thảo luận hợp tác được nửa chừng, Lý Thần ra ngoài nghe điện thoại. Phó Trầm ngồi một mình bên bàn, không có hứng thú với rượu trên bàn. Chỉ là trong lòng thầm nhớ Bùi Thương.Không biết khi nào Thương Thương mới tha thứ cho hắn.

Không biết có phải hắn nghĩ về Bùi Thương quá nhiều hay không. Đột nhiên điện thoại của Phó Trầm rung lên, nhận được tin nhắn.

[Kính gửi tài khoản xxx, xin chào, thẻ ngân hàng của bạn kết thúc bằng xxxx đã chi 9xx00xx00 tại một quán bar xx vào thời gian xx và xx...]

Vừa đọc được tin tức này, Phó Trầm vui mừng khôn xiết. Thương Thương quẹt thẻ đen hắn đưa.

Điều này có nghĩa là Thương Thương muốn tha thứ cho hắn?.

Cho dù Thương Thương giận dỗi không tha thứ cho hắn, em ấy chỉ cần quẹt thẻ cũng không sao. Điều đó ít nhất có nghĩa là Thương Thương sẵn sàng tiêu tiền của hắn.

Bây giờ hắn đang làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, để Thương Thương có thể tiêu tiền một cách thoải mái. Thương Thương càng tiêu nhiều tiền thì hắn càng hạnh phúc.

Tuy nhiên, Phó Trầm đọc lại tin nhắn thông báo, sau khi nhìn vào địa điểm thanh toán, hắn đột nhiên có một cảm giác không ổn trong lòng.

Một quán bar xxx...?. Còn không phải là nơi này sao?. Chẳng lẽ Thương Thương vẫn còn tức giận, một mình đến quán bar uống rượu?.

Phó Trầm đột nhiên đứng dậy.

Không thể được. Thương Thương có thể uống rượu, hắn sẽ không can thiệp vào việc Thương Thương vui chơi, giải trí. Nhưng nơi này hỗn loạn như vậy, lỡ có ai đó đánh thuốc mê hoặc âm mưu điều gì xấu xa với vợ hắn thì sao?.

Không, hắn phải đi tìm Thương Thương. Lúc đi tới quầy lễ tân, người quản lý nhìn thấy Phó Trầm, lập tức cung kính cúi đầu:

"Phó tiên sinh, tôi có thể giúp gì được cho ngài?."

"Vừa rồi có một giao dịch mua hàng được thực hiện bằng thẻ của tôi ở đây. Tôi muốn biết người thực hiện giao dịch mua hàng hiện đang ở đâu."

"A, đó là..? Hình như ở phòng VIP 203 trên tầng hai. Phó tiên sinh... bây giờ ngài có muốn đến xem không?."

Người quản lý lưỡng lự. Y không biết người quẹt thẻ của Phó Trầm là ai, nhưng y biết người này chắc chắn đã gọi rất nhiều phục vụ nam bồi rượu.

Nếu ngài Phó nhìn thấy người quẹt thẻ gọi phục vụ nam. Ngài ấy sẽ không tức giận đến mức lật đổ quầy bar của y hay phá hủy nó phải không?.

Người quản lý rụt cổ lại, không biết có chịu nổi cơn thịnh nộ của vị đại thần trước mặt này hay không. Đồng thời cảm thấy bất an cho cửa hàng yêu quý của mình. Thầm cầu nguyện vị khách nhân trong phòng chỉ đơn giản đến chơi.

"Ừm."

Không để ý đến ánh mắt hoang mang của người quản lý, Phó Trầm gật đầu rồi đi lên phòng VIP 203.

Chỉ cần lặng lẽ lén nhìn. Xem em ấy có an toàn không, hẵn là có thể đi.

Với suy nghĩ này trong đầu, Phó Trầm vừa muốn mở cửa phòng 203, đột nhiên có người từ phòng bên cạnh đi ra, nói chuyện với nhau rồi rời đi.

[Phục vụ nam lần này thực sự rất đẹp. Họ vừa đẹp trai vừa nhiệt tình.]

[Ừ, lần sau lại đến nhé!]

...

Phục vụ nam?.