Chương 22: Bùi Thương sờ cơ ngực phục vụ nam.

——

Không nghĩ tới chính mình cùng Thịnh Văn Cảnh lại lần nữa gặp mặt, cư nhiên vào lúc này còn trùng hợp tại nơi này. Tại sao nói "lại lần nữa" thay vì "lần đầu tiên"?. Lý do thực ra rất đơn giản.

Nói đúng ra, Lý Thần và Thịnh Văn Cảnh đã biết nhau từ lâu, nhưng kể từ đó họ chưa bao giờ gặp nhau. Lý Thần bỗng nhiên có hứng thú với Thịnh Văn Cảnh, liền lặng lẽ đi đến một góc mà Thịnh Văn Cảnh không nhìn thấy được. Y muốn xem hành động của Thịnh Văn Cảnh.

Hành động của Thịnh Văn Cảnh rất kiêu ngạo.

"Anh Thịnh, hiện tại phải làm sao bây giờ?. Có cần mở họp báo giải thích?. Nếu cần thiết, em lập tức đến công ty một chuyến..."

"Không, không, không." Thịnh Văn Cảnh xua tay, nói nhỏ: "Chỉ là những người ở công ty xử lý tin đồn không tốt, quy củ rất nhiều. Chờ bọn họ mở họp báo giúp tôi?. Tôi sớm đã bị mắng chết."

"Ah......"

"Không sao đâu, Tiểu Trương, cô đừng lo lắng. Tôi sẽ cho cô thông tin liên lạc. Đội ngũ này làm việc rất tốt, cô cứ liên hệ với họ là được."

"Ồ, được rồi...Vậy anh Thịnh, hot search phải làm sao bây giờ?."

"Hot search?. Lập tức tìm người xóa ngay!. Thịnh gia chúng tôi không thiếu nhất là tiền."

"Có rất nhiều tiền..." Không biết vì sao, trợ lý nghe xong câu này đột nhiên cảm thấy choáng váng, hai hàng nước mắt rơi xuống. Cái vòng tròn này, quả nhiên là tư bản.

Thịnh Văn Cảnh thờ ơ xua tay, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo:"Đúng vậy, có rất nhiều tiền. Chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền, cũng không có gì to tát! Không có gì to tát."

Có lẽ vì đeo khẩu trang nói chuyện có hơi nhàm chán nên Thịnh Văn Cảnh chỉ đơn thuần tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt tuấn tú hào hoa của mình.

Cũng may lúc này đã muộn, trước cửa quán bar cũng không có bao nhiêu người, lúc này không có ai thực sự chú ý tới Thịnh Văn Cảnh đang đứng ở cửa.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thịnh Văn Cảnh, Lý Thần âm thầm thở dài. Khi còn bé, Thịnh Văn Cảnh rõ ràng luôn là cái đuôi bám theo y, luôn miệng gọi ca ca đáng yêu vô cùng, không ngờ sau nhiều năm không gặp, Thịnh Văn Cảnh lại trở nên... cao lớn như vậy.

Thịnh Văn Cảnh cũng là một người thông minh, không hề hoảng sợ khi có chuyện xảy ra, luôn tìm cách xử lý hot search một cách triệt để. Điều này khiến Lý Thần thầm khen ngợi.

Chẳng qua... chỉ lần trùng hợp gặp mặt này, Lý Thần cảm thấy Thịnh Văn Cảnh khác với lời đồn.

Nam diễn viên kiêu ngạo bị tin đồn bôi đen, danh tiếng không mấy tốt trong công ty nhưng lại an ủi trợ lý của mình.

Hơn nữa...

Còn dám xúc phạm chính ông chủ của mình. Em ấy mắng y kêu bíp--bíp!. Còn mắng y là lão trung niên bụng phệ. Mắng y không biết giải quyết vụ bê bối giữa mình và một diễn viên? Diễn viên sống hay chết không quan trọng? .

"Kim chủ ở đâu. Nếu có bản lĩnh, bảo tên kim chủ đưa tôi 10 tỷ để tôi tiêu xài. Không đưa tiền cho tôi mà còn tung tin đồn nhảm với tôi. --Bíp bíp--."

"Ngẫm lại, thiếu gia đây chưa từng chịu cảnh uất ức như hiện tại. Bây giờ thì hay rồi. Tất cả những con mèo, con chó xấu xí và những kẻ đáng ghét đều muốn gây chuyện với tôi, quả thực để bọn họ chiếm tiện nghi."

Sức tấn công của Thịnh Văn Cảnh cực kỳ mạnh mẽ. Khi anh mở miệng, tất cả sinh vật sống trong vòng mười dặm đều bị anh ta mắng đến ngơ người. Dù sự việc đã được giải quyết nhưng anh vẫn tức giận, muốn phát tiết một chút.

Bô bô mắng một hồi. Thịnh Văn Cảnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Hừm~ tôi mắng xong cảm thấy thật dễ chịu. Nếu sau này lại có scandal với ông chủ, tôi sẽ chạy đến văn phòng tổng giám đốc công ty mà mắng hắn."

Dù sao anh có đủ khả năng chi trả số tiền bồi thường thiệt hại. Đến lúc đó, anh muốn xem ông chủ là ai, kẻ nào có thể tung tin đồn thất thiệt.

Nghĩ nghĩ ở bên ngoài hít thở thêm chút không khí trong lành, Thịnh Văn Cảnh cũng không vội quay lại mà chỉ ngồi trên bậc thềm, từ trong túi móc ra điếu thuốc và bật lửa.

Ngẫm lại, anh cũng đã gọi tới 5 soái ca siêu cấp đẹp trai bồi Bùi Thương, Bùi Thương ở một mình cũng sẽ không nhàm chán.

Ở bên ngoài hút thuốc suốt nửa giờ, Thịnh Văn Cảnh cảm thấy mặt mình bị gió lạnh đóng băng. Anh uể oải đứng dậy duỗi tay chân, vừa định quay về thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Bùi Thương.

"Sao vậy Tiểu Thương?. Nhiều soái ca đẹp trai quá cậu không quen à?."

Giọng nói của Bùi Thương ở bên kia đã bắt đầu trở nên run rẩy.

"Không, không phải. Thịnh Văn Cảnh, cậu nhanh trở về đi."

Thịnh Văn Cảnh nhạy bén nhận ra Bùi Thương hành xử kỳ lạ bắt đầu lớn tiếng:

"Hả?. Cậu uống nhiều quá à?."

Tuy nhiên, Bùi Thương không trả lời câu hỏi, giọng điệu rất phấn khích:

"Tớ, tớ đã chạm vào cơ ngực. Còn được nhìn ngực a..Cảm giác này thực sự rất tuyệt, rất thích nha...!. Tớ, tớ muốn khoe với cậu."

Bùi Thượng sờ ngực người khác?. Còn nhìn ngực người ta?.

Không ngờ Bùi Thương của anh lại tiến bộ nhanh như vậy. Vừa rồi cậu ấy còn nói không muốn nhìn mấy anh chàng đẹp trai, bây giờ lại động tay động chân với người ta?.

Thịnh Văn Cảnh không ngại xem náo nhiệt, anh cũng muốn biết anh chàng đẹp trai may mắn nào có thể khiến Bùi Thương sốt sắng gọi điện chia sẻ tin tức cho anh.

"Được rồi, Tiểu Thương, nhìn trai đẹp đừng quên bạn bè của mình đấy."

Đầu bên kia điện thoại, Bùi Thượng cười khúc khích mấy tiếng, tựa hồ có chút xấu hổ:

"Tớ ở phòng 203 trên tầng hai. Cậu mau nhanh lên."

"Đến ngay!."

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Văn Cảnh không ngừng chạy lên lầu, không để ý rằng ở góc tường cách đó không xa có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào anh.

Nhìn bóng lưng Thịnh Văn Cảnh biến mất khỏi tầm mắt, Lý Thần cảm thấy người này đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của y.

Chỉ là...Nói y là lão già xấu xí?. Lý Thần im lặng nhìn bản thân. Dù y đã ba mươi hai tuổi nhưng y vẫn chưa già mà?. Cũng không liên quan gì đến ngoại hình, phải không?. Còn dọa chạy đến văn phòng tổng giám đốc để mắng y...Thịnh Văn Cảnh này quả thực không biết sợ là gì.