Chương 20: Thịnh Văn Cảnh và Bùi Thương đến quán bar

Thịnh Văn Cảnh bước vào phòng khách sạn. Một lúc sau, tiếng hét kỳ lạ của Thịnh Văn Cảnh vang lên từ trong phòng.

"Cái gì?. Cậu nói cái gì?. Cậu đòi ly hôn với Phó Trầm?. Phó Trầm không đồng ý, sau đó cậu liền bỏ chạy?."

"Ừ, được một tuần rồi."

"Tại sao?. Phó Trầm có làm gì có lỗi với cậu không?. Hay là anh ta nɠɵạı ŧìиɧ lừa dối cậu?."

"Không..không có, anh ấy không hề lừa dối tớ. Anh ấy thậm chí còn thổ lộ tình cảm với tớ. Sau đó tớ từ chối anh ấy."

Thịnh Văn Cảnh không thể tin nhìn Bùi Thương:

"Từ chối... Cậu thật sự muốn từ bỏ Phó Trầm?. Sao cậu thay đổi nhanh quá vậy?."

Bùi Thương thực sự muốn nói rằng cậu không dễ dàng thay đổi nhanh chóng. Cậu đã suy nghĩ việc này từ kiếp trước cho đến bây giờ. Đây không phải là suy nghĩ nhất thời của cậu.

"Cậu đã yêu Phó Trầm nhiều năm như vậy. Trước đây tớ đã cố gắng thuyết phục cậu, nhưng cậu không nghe."

"Bỏ được mà... Bây giờ tớ đã nghĩ thông suốt rồi. Để duy trì mối quan hệ này thật vất vả, tớ mệt mỏi rồi."

Bùi Thương vốn tưởng rằng Thịnh Văn Cảnh sẽ thở dài một tiếng, không ngờ Thịnh Văn Cảnh lại gật đầu nói:

"Rất tốt, Bùi Thương, tớ ủng hộ cậu. Dù sao tớ cũng không thích Phó Trầm lắm, hắn luôn đối xử lạnh nhạt với cậu, hắn cho rằng hắn là ai chứ."

Là bạn của Bùi Thương, Thịnh Văn Cảnh luôn ủng cậu về mọi mặt. Khi Bùi Thương thích Phó Trầm, cho dù Thịnh Văn Cảnh không hài lòng chán ghét Phó Trầm. Thịnh Văn Cảnh cũng sẽ không nói điều đó trước mặt Bùi Thương.

Nhưng bây giờ Bùi Thương lại nói không thích hắn, Thịnh Văn Cảnh lập tức chuyển sang hưng phấn trách móc, chỉ ra những khuyết điểm của Phó Trầm, sau đó hung hăng mắng hắn. Thậm chí có thể mắng Phó Trầm ba ngày ba đêm không ngừng.

Có thể nói là rất trung thành. Cũng có thể thấy được, Thịnh Văn Cảnh đã thật sự bất mãn với Phó Thần từ lâu rồi.

"Tiểu Thương, tớ nói cho cậu biết, trên thế giới này có rất nhiều nam nhân tuấn tú hảo soái a, cậu không cần phải bám theo Phó Trầm."

"Đúng vậy." Phó Trầm tuy rất đẹp trai, nhưng bên ngoài còn rất nhiều nam nhân, cậu cũng không cần phải u mê hắn a. Bùi Thương nghĩ:

Thịnh Văn Cảnh trìu mến ôm lấy bạn tốt, chỉ tay lên trời:

"Được rồi, không nói nữa. Chúc mừng cậu thoát khỏi bể khổ của lưới tình, sắp trở thành cẩu độc thân. Đi..chúng ta liền đi uống một ly. Hôm nay tớ mời."

Thịnh Văn Cảnh là một người như vậy, anh ấy luôn đối tốt với bạn bè mà quên đi mọi rắc rối của bản thân.

Cậu để Thịnh Văn Cảnh chà chà xoa xoa ôm ấp mình, Bùi Thương phối hợp với Thịnh Văn Cảnh giơ tay lên, cảm nhận được thứ gì đó ấm áp ở ngực.

Thật tuyệt khi có một người bạn luôn quan tâm hết lòng với mình như vậy.

"Thịnh Văn Cảnh, hôm nay tớ đãi cậu, tớ sẽ trả tiền. Dù sao tớ cũng có rất nhiều tiền nha." Bùi Thương tự tin nói.

"Thằng nhóc này!. Được rồi, được rồi, cậu là người giàu nhất thế giới, muốn trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu! Được rồi, tớ sẽ đưa cậu đi gặp mấy anh chàng đẹp trai~"

"Xem, xem... Soái ca?." Bùi Thương ngây ngốc.

"Đừng hỏi nữa, cậu cứ đi theo tớ là được."

....

Chín giờ tối, hai người tùy ý trưng diện một chút, liền lên đường đến một quán bar gần đó.

"Tiểu Thương, tớ nói cho cậu biết, rượu ở đây rất ngon. Ông chủ là bằng hữu của tớ, tớ ở đây còn có cổ phần."

Thịnh Văn Cảnh thích tận hưởng cuộc sống, chỉ cần anh ấy thích đến chỗ nào thì chắc chắn nơi đó rất tốt.

Thịnh Văn Cảnh giơ ngón tay cái:

"Buổi tối ở đây đôi khi có ban nhạc đến biểu diễn, khá thú vị. Hơn nữa nhân viên ở cửa hàng này đều phi thường đẹp."

Lần này Thịnh Văn Cảnh cư xử tốt hơn một chút, ra ngoài vẫn giữ hình tượng đeo khẩu trang một cách khiêm tốn.

Nhưng sau khi ngồi vào một gian ghế hẻo lánh, anh ta lập tức cởi khẩu trang ra để lộ khuôn mặt tuấn tú, ngồi phịch xuống ghế sô pha, khôi phục bộ dạng không đáng tin cậy như thường ngày.

"Ôi trời!." Bùi Thương im lặng che mặt: "Thịnh Văn Cảnh, cậu đừng nói nữa."

Nói ra thì hơi buồn cười, Bùi Thương đã sống hơn 20 năm, tuy thỉnh thoảng vẫn đi uống rượu cùng bạn bè nhưng số lần đến những nơi như quán bar thực sự ít ỏi.

Lần duy nhất cậu đến là khi Thịnh Văn Cảnh kéo cậu tới.

Trước đây Thịnh Văn Cảnh đã cân nhắc, trong lòng Bùi Thương đã có Phó Trầm, đồng thời cũng đã kết hôn cùng Phó Trầm. Nên anh chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với Bùi Thương nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ - hôm nay đã khác xưa!.

Bây giờ Tiểu Thương của anh muốn ly hôn. Muốn được tự do! Vậy thì hãy để anh, Thịnh Văn Cảnh này sẽ mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho Bùi Thương!!!.

" Hắc hắc.. hắc hắc."

"Tiểu Thương, tớ nói cho cậu biết, tớ thường xuyên tới nơi này. Lát nữa sẽ gọi mấy soái ca đẹp trai tới cho cậu xem xem, cam đoan cậu sẽ hài lòng."

"Không, không... Cậu đang nói cái gì vậy. Tớ chỉ đang chuẩn bị ly hôn thôi, không phải muốn quanh quẩn... một nơi như thế này."

Thịnh Văn Cảnh hận sắt không thành thép:

"Ai bảo cậu nghĩ đến phương diện kia? Đồ ngốc! Cậu không hứng thú với một anh chàng đẹp trai, mồm mép ngọt ngào bồi cậu uống rượu à?."

Tuy rằng Thịnh Văn Cảnh là người có mị lực rất hấp dẫn nhưng Bùi Thương nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu.

"Nhưng tớ không biết họ... Hay là thôi đi."

Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn chưa ly hôn với Phó Trầm, nên làm như vậy khẳng định là không tốt chút nào.

Hơn nữa....

Cậu không biết tại sao, mặc dù Thịnh Văn Cảnh nhiệt tình mô tả nơi này một cách sinh động. Nhưng Bùi Thương lại không mấy hứng thú với những anh chàng đẹp trai mà Thịnh Văn Cảnh nhắc đến.

Thấy Bùi Thương không có hứng thú với chuyện này, Thịnh Văn Cảnh cong môi nói:

"Được rồi, muốn làm gì thì làm, ép buộc cậu thật sự không có ý nghĩa gì. Đi thôi, hôm nay chúng ta không say không về."

"Này, cậu nhỏ giọng xuống đi, nếu không sẽ bị người khác nhận ra. Tớ không muốn ban đêm cùng cậu chạy trốn a!."

Chẳng bao lâu, hai người đã uống được ba hiệp.

Cả hai có tửu lượng đều cũng không tệ lắm, sau khi uống gần hết rượu, Thịnh Văn Cảnh cuối cùng cũng có chút đỏ mặt:

"Tớ bíp! Những người đó thật ngu dốt. Họ nói tớ được bao nuôi. Ôi! Tớ có thể tìm kim chủ ở đâu? Kim chủ...tớ có thiếu tiền không?."

"Đúng rồi."

Anh nặng nề đặt ly rượu xuống, một ít chất lỏng tràn ra bàn, nổi thành những mảng bọt biển màu trắng :

"Tớ, tớ sẽ lấy tiền đập chết mấy tên kim chủ ngoài kia. Mau đến đây! Thịnh Văn Cảnh đây không sợ ai cả!. Lũ chó săn chết tiệt, tớ sẽ gọi cảnh sát bắt chúng."

Vừa bắt đầu uống rượu, Thịnh Văn Cảnh liền nhớ tới những chuyện khó chịu này. Anh chửi bới và nhảy múa như không có ai ở xung quanh, cố gắng giải toả sự tức giận của mình.

Tương ứng với anh ta, Bùi Thương cũng trút giận.

"Phó Trầm là tên khốn, hắn có cái gì tốt a! Hắn cho rằng hắn chỉ cần nói yêu tớ mấy câu, tớ liền sẽ toàn tâm toàn ý với hắn sao?.

"Đúng vậy. Tớ muốn đánh những kẻ đưa tin sai sự thật, bọn họ đều có bệnh."

"Không sai!. Phó Trầm quả thực không thể nói lý, luôn làm ra vẻ tự cao tự đại kiêu ngạo, ngạo mạn."

....

Bùi Thương và Thịnh Văn Cảnh nói chuyện rất say sưa, ai cũng nói về chuyện riêng của mình, hoàn toàn trái ngược nhau. Bọn họ cứ như vậy, ngươi một lời ta một câu hơn nữa không hề cảm thấy không đúng chỗ nào.

"Này Tiểu Thương, cậu có biết điều kỳ quặc nhất là gì không?. Họ nói kim chủ của tớ là ông chủ công ty mà tớ ký hợp đồng, đồng thời là cấp trên trực tiếp của tớ."

Ừng ực ừng ực. Uống hết một ly cocktail, Thịnh Văn Cảnh ợ lên:

"Tớ thậm chí còn không biết ông chủ của tớ là ai, tên gì và trông như thế nào. Cậu nghĩ xem có quá đáng hay không?."

Nghĩ đến những lượt tìm kiếm hot search trên mạng xã hội trong hai ngày qua, Thịnh Văn Cảnh trở nên vô cùng tức giận.

Họ đồn thổi kim chủ của anh rất giàu có và có quyền lực, còn nói anh dựa vào thân thể của mình để đạt được nhiều tài nguyên. Cho nên nhiều năm như vậy vẫn luôn toả sáng trong giới giải trí, thậm chí luôn nhận được vai chính......

Này quả thực chính là muốn bôi nhọ anh. Ai biết được ông chủ là dạng người gì.

Ông chủ của một công ty giải trí có thể là một người đàn ông mập mạp, bụng phệ ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi. Nhất định là người thâm trầm đáng ghét.

Anh sẽ không để loại người này bao dưỡng. Sớm muộn gì cũng phải mua lại cái công ty giải trí này.

Thịnh Văn Cảnh hét to đến mức anh không hề biết rằng ông chủ trực tiếp của mình, người đang vướng vào vụ bê bối với anh, thực sự đang ở quán bar này.