Chương 2: Bị lừa p2

Sau khi ly hôn, cậu sẽ quên hắn, Phó Trầm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu - không còn quan hệ:

Cậu muốn sống một cuộc sống tự do hơn, từ nay cậu sẽ chỉ sống cho chính mình. Đúng vậy, chỉ vì chính mình mà sống.

"Tí tách tí tách." Ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa, Bùi Thương ngẩng đầu lên không biết là do mưa hay nước mắt làm hai mắt cậu nhoè đi.

Bùi Thương còn chưa kịp suy nghĩ về cuộc sống tương lai của mình thì một chiếc ô tô từ hướng ngược lại lao thẳng về phía Bùi Thương.

Đèn xe chói đến mức khiến cậu không thấy được gì, Bùi Thương theo phản xạ lui về phía sau một bước, theo bản năng nhắm hai mắt, sau đó là một tiếng va chạm lớn.

Một lúc lâu sau, Bùi Thương cẩn thận mở mắt ra phát hiện chính mình cư nhiên vẫn còn đứng yên tại chỗ.

Chiếc xe đã dừng lại, mui xe phía trước bị móp một mảng lớn, đủ cho thấy tốc độ của chiếc xe vừa rồi phóng nhanh điên cuồng đến mức nào.

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy thân thể của mình cách đó hơn mười mét. Thân thể của cậu bị hất văng rất xa, tóc rối bù, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, quần áo dần dần ướt đẫm do trời mưa.

Bùi Thương chưa kịp phản ứng, trong xe đi xuống là một thanh niên trẻ tuổi, loạng choạng hướng về phía cậu, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Người thanh niên run rẩy sợ hãi đưa tay ra, đặt ngón tay lên chóp mũi Bùi Thương, như đang tìm kiếm hơi thở sự sống của cậu.

Bùi Thương cũng đi qua xem. Vốn tưởng rằng người thanh niên này đang lẩm bẩm sám hối tội lỗi. Tiến đến gần cậu phát hiện hành động của hắn dường như có điểm không thích hợp.

Vui mừng và sợ hãi đan xen, vẻ mặt của người thanh niên dần dần trở nên hung dữ và điên cuồng:

"Phong Phong......của ta. Phong Phong thân ái......Ta đem Bùi Thương đâm chết, ta giúp cậu quét dọn chướng ngại!. Từ nay về sau cậu có thể cùng Phó Trầm ở bên nhau."

Phong Phong?. Chính là Phong Tử?. Cách xưng hô này thật buồn nôn. Phải làm đến mức này sao?. Phong Tử cùng Phó Trầm quan hệ hai người tốt như vậy, cậu có chết hay không quan trọng đến như vậy ư?.

Bùi Thương đại khái đoán ra được danh tính của chàng trai trẻ này. Phong Tử dù sao cũng là một diễn viên nổi tiếng, người thích y nhiều vô số kể, này chắc cũng là một trong những fan hâm mộ não tàn cam tâm tình nguyện vì Phong Tử.

Chỉ thấy tên fan hâm mộ này phản ứng đầu tiên là mừng rỡ như điên, lẩm bẩm tự nói một mình trong chốc lát, sau đó muốn rời đi nhưng đột nhiên quay lại.

Hắn nhìn chằm chằm thi thể Bùi Thương, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị:

"Không thể để thi thể ở đây, Nếu không sẽ sớm bị phát hiện, phải nhanh chóng xử lý."

Hắn cố sức nâng thi thể Bùi Thương lên, nhét vào cốp xe, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường.

Nước mưa đem mặt đường cọ rửa, vết máu cũng bị cuốn trôi hoàn toàn, không để lại chút dấu vết nào.

Hắn ta lái xe chạy đến bờ sông hẻo lánh, nghiến răng ném Bùi Thương xuống sông, phát ra âm thanh "Bùm" rồi nhanh chóng rời đi.

Bùi Thương nhìn cơ thể của mình dần dần chìm xuống dòng sông, liền nở một nụ cười chua xót không nói nên lời.

Cậu không chỉ bị tông chết. Còn bị người ta vứt xác.

Nếu không có chuyện gì xảy ra ở biệt thự, e rằng chẳng có ai chú ý tới sự biến mất của cậu.

Dù sao trong lòng Phó Trầm cũng không có cậu, cho dù cậu có biến mất, Phó Thần cũng chẳng quan tâm cậu sống chết như thế nào?.

Cùng lúc đó, tại một nhà hàng sang trọng.

Nhấp một ngụm rượu nho, Phong Tử ngắm nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị ngồi đối diện, tươi cười mở miệng:

"Phó Trầm ca, em đã cho anh một vài ý tưởng, anh thật sự không tính toán tiếp thu một chút sao?. Em đã in sẵn giúp anh giấy thoả thuận ly hôn rồi."

Người đàn ông không đáp lại.

"Anh đem giấy thỏa thuận ly hôn cho ca ca, anh ấy chắc chắn sẽ lo lắng không chịu ký tên. Chẳng phải nhân cơ hội này anh nên nói rõ với anh ấy rằng anh muốn tiến xa hơn với anh ấy sao?."

Phong Tử háo hức mong chờ nhìn Phó Trầm, nhưng Phó Trầm lại lắc đầu, giọng nói lạnh lùng kiên định:

-