Chương 18: Chạy trốn khỏi nhà, Thịnh Văn Cảnh trở về.

Bùi Thương biết rằng mỗi lời cậu nói bây giờ, một câu một chữ đều giống như con dao sắc nhọn đâm vào trái tim Phó Trầm.

Nhìn thấy Phó Trầm tràn đầy đau đớn thống khổ.

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Phó Trầm, Bùi Thương nghĩ rằng mình nên cảm thấy vui vẻ.

Hắn luôn làm bộ dáng không để tâm, chẳng phải luôn thích im lặng với cậu sao?. Bây giờ cậu liền đề nghị ly hôn với hắn, nhìn thấy vẻ mặt quả quyết của cậu. Nên Phó Trầm đang cảm thấy rất hối hận phải không?.

Nghĩ tới đây, Bùi Thương cong môi muốn cười, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào, căn bản không cười nổi.

Bùi Thương kiên cường muốn đẩy Phó Trầm ra xa, rời khỏi Phó Trầm, cậu có thể tránh khỏi những tổn thương đau khổ trước đó. Cậu tuyệt vọng tự lừa dối bản thân rằng, cậu thật sự đã không còn yêu Phó Trầm.

"Anh không tin."

Phó Trầm nói: "Anh không tin em một chút không thích anh."

Bùi Thương nghẹn ngào, lúng túng trả lời: "Dù tôi có thích anh hay không, anh vốn dĩ cũng không quan tâm đến tôi."

"…Dù sao thì cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải ly hôn. Phó Trầm, anh sẽ không làm gì ép buộc tôi đâu, đúng không?."

Bùi Thương thừa nhận rằng bản thân có chút tùy hứng ngang ngược. Nhưng nếu cậu nói như vậy, rất có thể Phó Trầm sẽ đáp ứng.

Không ngờ Phó Trầm không những không đồng ý, mà sắc mặt trở nên tối sầm, giọng nói cũng trầm xuống:

"Em nói anh không quan tâm em?."

Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Phó Trầm, Bùi Thương trong lòng vô thức cảm thấy bối rối .

Trước đây cậu đều như vậy, chỉ cần Phó Trầm sắc mặt không tốt, cậu sẽ vô thức suy nghĩ xem cậu có làm sai cái gì không.

Hiện tại rõ ràng Phó Trầm có lỗi với cậu, nhưng cậu hiện tại lại phải chịu đựng vẻ mặt của Phó Trầm?.

Tại sao!."Vậy em có thể cho anh một ví dụ, nói cho anh biết vì sao lại nói anh không quan tâm tới em."

"Lúc đầu anh nói rằng đây chỉ là cuộc hôn nhân vì công việc mà thôi. Anh là người không thân thiết với tôi trong hai năm qua. Anh không đứng ra nói chuyện khi tôi bị oan ức. Anh nói anh quan tâm đến tôi, nhưng còn hành động của anh thì sao?."

"Anh cho rằng anh đưa tiền cho tôi là quan tâm đến tôi ư?. Nếu đưa cho tôi một bó hoa, tôi liền sẽ tha thứ cho anh và đáp ứng ở cạnh anh?. Phó Trầm, tôi không hèn hạ như vậy, cũng không cần anh dỗ dành như vậy."

Đôi mắt trở nên phiếm hồng đỏ hoe, cậu nuốt xuống chua xót trong lòng, nghẹn ngào nói lời cuối cùng:

"Phó Trầm, anh nói anh quan tâm đến tôi, nhưng anh đã làm gì? Phải đợi tôi bỏ đi thì liền cảm thấy hối hận. Anh thực sự coi trọng tôi sao?."

Đối mặt với câu hỏi của Bùi Thương, Phó Trầm á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, tất cả những gì Bùi Thương nói đều do hắn gây ra. Hắn không có tư cách để phản bác lời nói của Bùi Thương chứ đừng nói đến việc chất vấn với Bùi Thương.

"Vậy anh có muốn ly hôn hay không?." Bùi Thương hỏi.

Không khí ngưng đọng trong chốc lát, nhưng Phó Trầm vẫn kiên quyết lắc đầu:

"Đừng đi, anh sẽ sửa lỗi, anh sẽ đối với em thật tốt, anh không muốn rời xa em."

Cho dù bây giờ hắn có bị Thương Thương ghét bỏ cũng không sao.

Phó Trầm có linh cảm, nếu bây giờ hắn thật sự đáp ứng ly hôn với Bùi Thương, và họ thực sự ly hôn, thì sau này họ thực sự sẽ không có khả năng ở bên nhau.

"Anh...."

Xem ra chính mình nói nhiều như vậy vẫn vô dụng, Bùi Thương gần như nghẹn ngào không kịp thở, cậu rốt cuộc tức muốn hộc máu:

"Anh không muốn ly hôn phải không?. Được rồi, tôi liền đi. Dù sao hôn nhân chỉ là trên danh nghĩa thôi, tôi nghĩ anh căn bản cũng không thể khống chế được tôi. Khi nào muốn ly hôn thì liên hệ với tôi."

Nói xong những lời này, Bùi Thương tức giận bắt đầu thu dọn đồ đạc, đi một vòng trong căn phòng rộng lớn, cậu phát hiện mình không có gì để mang đi. Bùi Thương càng tức giận hơn.

Hảo a....Hóa ra cậu ở Phó gia hơn một năm, đồ đạc của riêng mình cũng không có nhiều.

Kỳ thật cậu có khá nhiều đồ dùng kỷ niệm. Cậu thích chụp ảnh và có cả một cuốn album to trong tủ.

Mỗi bức ảnh đều có hình ảnh của Phó Trầm trong đó, tuy rằng có rất nhiều kỷ niệm đẹp đầy ý nghĩa nhưng hiện tại cậu tức giận đến mức không muốn đem nó đi hay nhìn thêm một chút.

Bùi Thương không để ý tới, đem hết đống bừa bộn trên bàn nhét vào túi, bao gồm cả thẻ đen của Phó Trầm. Tay xách túi, Bùi Thương tức giận đi qua Phó Trầm, liền bị tay Phó Trầm bắt lại.

"Anh muốn làm cái gì." Bùi Thương bất mãn nghiêng đầu.

"Em có thể đừng rời đi được không?."

"Vậy anh trước tiên đáp ứng ly hôn với tôi đi."

Phó Trầm lập tức buông tay cậu, chắp tay sau lưng: "Thương Thương, em mau nhanh đi chơi, nhớ về nhà sớm."

???. Bùi Thương tối sầm mặt đầy dấu chấm hỏi trên đầu.

Phó Trầm này thực sự là một con cáo già, hắn hiểu rằng việc bỏ nhà đi chỉ là vấn đề cãi vã. Nhưng ly hôn là vấn đề khác.

Nhìn thấy Phó Trầm vẻ mặt kiên quyết cho dù có chết cũng không muốn ly hôn. Bùi Thương nghiến răng nghiến lợi, nỗi giận đùng đùng chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Bùi Thương gào lên:

"Phó Trầm, anh có bản lĩnh thì cứ cùng tôi nháo. Dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại đây."

Nhìn bóng dáng Bùi Thương tức giận thở phì phì biến mất ở cổng, Phó Trầm rũ mắt nhìn bó hoa trong ngực lẩm bẩm:

"Anh vẫn không muốn đánh mất em Thương Thương. Nhưng chỉ cần anh không đáp ứng ly hôn thì sau này anh vẫn còn cơ hội."

Suy cho cùng, Thương Thương là một người nói hai lời.

Mang bó hoa tươi về thư phòng, Phó Trầm tìm giấy tờ tùy thân và hộ khẩu của mình.

Làm thủ tục ly hôn cần xuất giấy chứng nhận....... trước hết nên giấu đi, nếu để Thương Thương đột nhập vào thư phòng tìm thấy thì sao?.

Sau khi giấu ID của mình, Phó Trầm gọi cho thư ký Hà.

"Thư ký Hà, Thương Thương bỏ nhà đi. Tìm hai vệ sĩ âm thầm bảo vệ em ấy."

Thư ký Hà bị sốc. Đầu tiên, anh ta bị câu nói "Thương Thương" của Phó Trầm làm cho sợ gần chết. Khi nghe tin Bùi Thương thiếu gia bỏ nhà đi, não anh ta như ngừng hoạt động trong vài giây.

Phó tổng luôn gọi Bùi tiên sinh là "Bùi Thương". Tại sao bây giờ ngài ấy đột nhiên xưng hô kêu Thương Thương? Sao lại nên ngọt ngào như vậy?.

Còn có... anh hẵn không có nghe nhầm đi? Bùi thiếu gia tính cách luôn ôn hoà nhã nhặn thế mà lại bỏ nhà đi?

Thư ký Hà ngơ ngác đáp ứng:

"A...Phó tổng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Ngài có cần tôi báo cáo hành động của Bùi tiên sinh bất cứ lúc nào không?."

Phó Trầm vốn muốn gật đầu, nhưng nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Bùi Thương trước khi rời đi, lời nói của hắn đổi thành:

“…Không, chỉ cần đảm bảo an toàn cho em ấy là được.”

Hắn chỉ nghĩ đến sự an toàn của Thương Thương, nếu báo cáo nơi ở của em ấy, chẳng phải hắn sẽ trở thành một kẻ theo dõi biếи ŧɦái sao?.

Cúp điện thoại, Phó Trầm tiếp tục công việc thường ngày, nhưng trong lòng vẫn luôn bất an, đầu óc chỉ nghĩ đến Bùi Thương.

Thương Thương của hắn bây giờ đang ở đâu? Em ấy đang làm gì?. Em ấy có mặc áo ấm không?. Có đủ tiền tiêu xài không?.

Phó Trầm hơi phóng đại một chút, dù sao Bùi Thương chỉ mới rời đi có vài giờ.

Sau khi rời khỏi biệt thự Phó gia, Bùi Thương thực sự không còn nơi nào để đi.

Hay là...về nhà?. Lão cha của cậu nhất định sẽ tra hỏi nguyên nhân. Sau khi biết cậu nháo loạn đòi ly hôn, nhất định sẽ xông vào Phó gia đánh nhau ăn miếng trả miếng.

Cậu không quan tâm đến cảm xúc của Phó Trầm, cậu chỉ cảm thấy cha mình đã già rồi, không thể chịu được nhiều kí©h thí©ɧ. Nếu tức giận đến mức thân thể sinh bệnh thì sao.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có nơi nào để đi, Bùi Thương đơn giản tìm một khách sạn sang trọng, thuê một căn phòng trước rồi tính tiếp.

Nằm lăn lộn trên giường một hồi. Cậu gọi phục vụ ở khách sạn mang đồ ăn lên phòng sau đó nghịch điện thoại, Bùi Thương đột nhiên cảm thấy cạn lời.

Cậu đường đường là thiếu gia nhà họ Bùi, chỉ sau một cuộc cãi vã với Phó Trầm mà bỏ nhà đi. Cuối cùng phải ăn đồ ăn trong khách sạn. Điều này thật quá khốn khổ!?..

Nói một cách logic, cậu nên đến quán bar uống rượu với những người bạn tốt của mình, được bao quanh bởi những anh chàng đẹp trai quyến rũ. Đó mới là tận hưởng cuộc sống.

Tại sao cậu chỉ có thể ngốc ở đây ăn đồ ở khách sạn?.

Trước khi Bùi Thương đấm đấm ngực than thở về sự bất công của số phận nhỏ bé này, cậu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ người bạn tốt Thịnh Văn Cảnh.

Bùi Thương nóng lòng trả lời điện thoại:

"Này, Thịnh Văn Cảnh, công việc của cậu xong rồi à."