Chương 17: Phó Trầm, chúng ta ly hôn đi.

Vì thế khi gặp lại Bùi phụ, cậu không nhịn được mà lao vào màn ảnh nhìn cha mà khóc. Tuy nhiên, tất cả những điều này trong mắt Bùi Thiên đều có ý tứ khác.

Bùi Thiên hiện tại chưa bao giờ trải qua lần chia ly sinh tử, trong mắt ông, Bùi Thương không đơn giản chỉ gọi điện thoại vào ban đêm khóc lóc thút thít....

Xem ra đứa con trai nhỏ của ông có chuyện phiền lòng khó nói.

"Bùi Thương, có chuyện gì sao?. Tiền tiêu vặt cha cho con đã dùng hết rồi à?" Bùi Thiên cảnh giác hỏi.

"Cha à! Trong mắt cha, con là loại người này sao? Không có tiền thì con mới đến tìm cha?." Bùi Thương giả vờ che ngực, không dám tin tưởng hỏi.

"Nếu không... Thì tại sao?." Bùi Thiên chân thành hỏi.

Được rồi được rồi, cảm giác quen thuộc đó chắc chắn là người cha không đáng tin cậy nhưng cực kỳ yêu thương cậu.

Bùi Thương lúc đầu còn có chút buồn bã khổ sở, nhưng bây giờ bị cha ruột nghi ngờ, phần lớn nỗi buồn đã tiêu tan.

Lại nói tiếp, hai cha con quả thực đã không liên lạc với nhau sau một thời gian. Bùi Thương lập tức bồi lão cha nói chuyện từ đầu đến cuối.

Nói chuyện điện thoại một lúc, Bùi Thiên liếc nhìn nhi tử đang lơ đãng của mình rồi thở dài:

"Nói cho cha biết, tại sao hôm nay con lại gọi cho ta?".

"Cha, sao cha biết?."

Kết quả tâm tư của cậu cư nhiên bị lão cha nhìn thấu?.

Bùi Thương ban đầu không muốn nói đến chuyện này, dù sao cha cậu cũng không còn trẻ nữa, mỗi ngày ông đều phải bận rộn tiếp quản công ty.

Bùi Thiên liếc mắt nhìn nhi tử: "Ta đương nhiên hiểu rõ tính cách của con. Nhìn bộ dáng lơ đãng của con, chắc chắn con đang có chuyện. Mau nói cho ta biết."

"Được rồi cha, chuyện là thế này..."

Bùi Thương mất tự nhiên quay mặt đi, giọng nói càng ngày càng thấp:

"Cha, nếu con ly hôn với Phó Trầm, cha có đồng ý không? Cha có trách con không?."

Bùi Thiên ngơ ngác lắc đầu:

"Sẽ không đâu, sao ta lại phải trách con..."

Sau đó, Bùi Thiên đọc được ý tứ của câu nói này, sắc mặt tối sầm:

"Chờ một chút, Tiểu Thương, Phó Trầm xem thường con sao?. Tiểu tử đó làm chuyện có lỗi khiến con ủy khuất?."Cậu thật ra luôn không để Phó Trầm vào mắt, nhưng Phó Thần hôm nay vẫn luôn lén nhìn sắc mặt của cậu.

Về phần ủy khuất... quả thật là có chút ủy khuất a.

Nhìn thấy cha mình có vài sợi tóc bạc trên thái dương, lại nghĩ đến sự hợp tác giữa nhà mình và nhà họ Phó, Bùi Thương vẫn không đành lòng gật đầu:

"Không, con chỉ tùy tiện nói thôi, anh ấy cũng không có bắt nạt con... Con nói đùa thôi."

Nhưng Bùi Thiên nghiêm mặt nói:

"Tiểu Thương, nghe lời cha. Nếu Phó Trầm làm điều gì khiến con bất mãn, không thích nữa thì ly hôn, cha sẽ ủng hộ con."

"Cha..." Bùi Thương mím môi: "Nhưng nếu ly hôn, hợp tác giữa hai nhà sẽ ra sao?."

"Tiểu Thương, lúc cha đáp ứng cùng Phó gia hợp tác, là bởi vì con thích Phó Trầm, nguyện ý ở bên cạnh Phó Trầm. Nếu con trai bảo bối của ta bị đối xử tệ bạc ở Phó gia, vậy thì không cần tiếp tục hợp tác nữa."

"Thật sự?."

"Đương nhiên! Con cho rằng Bùi gia chúng ta thiếu chút tiền hợp tác sao? Nếu như Phó Trầm thật sự dám đối xử tệ với con, hãy nói cho cha biết. Cha sẽ đi tìm nó làm chủ cho con. Làm cho nó phải hối hận."

Nghe được lời hứa hẹn từ cha, ánh mắt Bùi Thương trở nên ấm áp mỉm cười, nặng nề gật đầu:

"Con đã biết."

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Thương cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Có người thân yêu thương mình khiến cậu cảm thấy rất ấm áp và tin tưởng.

Trước khi đi ngủ, Bùi Thương đưa ra quyết định cuối cùng:

Ngày mai cậu sẽ nộp đơn ly hôn với Phó Trầm.

Sáng hôm sau.

Sáng sớm, Phó Trầm nhận được bó hoa Trình Hiên đã đặt trước đó, hắn mang hoa vào thư phòng, thầm đọc những lời định nói cho Bùi Thương biết.

Thương Thương, anh xin lỗi, trước đây đều là anh không tốt, từ nay về sau nhất định anh sẽ càng trân trọng em hơn. Xin em hãy cho anh một cơ hội, được không..?

Cầm bó hoa trước gương, Phó Trầm tập mỉm cười cẩn thận. Đối mặt trước gương, hắn cố gắng làm vẻ mặt của mình trông dịu dàng, nhu hoà hơn nhất có thể.

Luyện đi luyện lại mấy lần, Phó Trầm cảm thấy mọi việc đã hoàn hảo, nhanh chóng mang hoa đến trước cửa phòng Bùi Thương.

Tuy nhiên, Phó Trầm đưa bàn tay ra giữa không trung trước khi hắn chuẩn bị gõ cửa, cánh cửa đã chủ động mở ra.

"Ồ, thật trùng hợp..."

Nhìn thấy Phó Trầm đứng ở trước cửa ôm bó hoa chuẩn bị gõ cửa, Bùi Thương trong lòng thở dài.

Có lẽ là bởi vì chuyện hôm qua, cậu đã làm kí©h thí©ɧ đến Phó Trầm, nên sáng sớm ôm bó hoa đến chỗ cậu.

Nếu đã như vậy thì cậu sẽ nói cho hắn biết sớm, như vậy cũng tốt .

Cúi đầu nhìn Bùi Thương đã thu dọn xong, Phó Trầm theo bản năng siết chặt bó hoa trong tay, nhẹ nhàng nói:

"Thương Thương, anh có chuyện muốn nói với em."

"Vậy sao. Tôi cũng đang có chuyện muốn nói với anh."

"Vậy... Em cứ nói trước đi."

"Nga...Được rồi."

Bị Phó Trầm nhìn chăm chú, Bùi Thương mở miệng nói rõ ràng từng chữ, không thèm để ý tới vẻ mặt cứng ngắc của Phó Trầm:

"Phó Trầm, chúng ta ly hôn đi."

Những lời hắn vừa mới chuẩn bị nói cho Bùi Thương, đều nghẹn lại trong cổ họng, Phó Trầm ngơ ngác nhìn Bùi Thương. Hắn phát hiện ánh mắt đối phương cực kỳ bình tĩnh.

"...Tại sao?."

Một lúc lâu sau, Phó Thần mới tìm được thanh âm của mình: "Thương Thương, cho anh một lý do."

"Không có lý do gì cả, tôi mệt mỏi và không muốn tiếp tục nữa. Đó là lý do của tôi."

"Anh không đồng ý." Phó Trầm thẳng thừng từ chối:

"Đó không phải lý do, nếu em cho rằng anh làm gì có lỗi, anh có thể thay đổi, nhưng anh không thể tiếp nhận…"

Hắn không thể chấp nhận việc Bùi Thương rời xa hắn. Không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có Bùi Thương.

Nhìn Bùi Thương bằng ánh mắt thống khổ đau đớn nhưng lại vô cùng kiên định, Phó Trầm cảm thấy mình không thể nhượng bộ ở thời điểm này.

Hắn đã đánh mất Bùi Thương một lần, vì vậy hắn không được đánh mất Bùi Thương thêm một lần nào nữa.

Tuyệt đối không.

"Phó Trầm, chúng ta vốn dĩ không cần phải đồng ý hay không đồng ý. Chúng ta chỉ là một cuộc hôn nhân thương nghiệp, và chúng ta đến với nhau chỉ vì mục đích này. Vì vậy bây giờ chúng ta nên cùng nhau ly hôn, không phải sao?."

"Không. Đây không phải là cuộc hôn nhân thương nghiệp, anh sẽ không ly hôn với em..."

Hít sâu một hơi, Phó Trầm cố gắng giữ bình tĩnh:

"Thương Thương, hiện tại em không thích anh chút nào sao?."

Bùi Thương ngay lập tức trả lời:

"Tôi chưa từng thích anh."