Chương 16: Trình Hiên vui vẻ

Cười khô khan một hồi, Trình Hiên phát hiện Tần Sương lười để ý tới anh, xoay người thu thập đóng gói hoa, anh đành phải im lặng ngậm miệng lại. Trình Hiên không quen với bầu không khí yên tĩnh như vậy nên sau một lúc, nhanh chóng tìm một chủ đề:

"Vậy Tần Sương, anh hiện tại đang chuẩn bị lên đơn hàng cho tôi sao?."

Tần Sương khẽ nhíu mày, cái tên Trình Hiên thật đúng là, miệng không ngừng nói luyên thuyên. Y không muốn nói chuyện với tên tay chơi phong lưu này.

"Ừ, bây giờ tôi phải làm việc. Nếu không còn việc gì thì cậu có thể rời đi."

Đây rõ ràng là muốn đuổi Trình Hiên. Nếu là một người khác, họ có thể sẽ tức giận hoặc sợ hãi bỏ đi. Nhưng Trình Hiên chắc chắn có khuynh hướng thích bị ngược.

Anh thích nhìn Tần Sương cau mày, bị Tần Sương mắng anh càng hưng phấn. Tuy rằng Tần Sương nhìn qua có vẻ không thích anh, nhưng khi nhìn thấy Tần Sương hơi cau mày mím môi, cái đuôi của anh sắp vẫy vẫy cao lên trời!.

Đẹp, đẹp quá! Quá đẹp mắt...

Trình Hiên ước gì có thể dán mắt dính chặt vào Tần Sương nhiều nhất có thể, nhưng anh phải thành thành thật gật đầu, khóe miệng nhếch lên thật cao:"Đi đi đi, tôi đây liền đi, không quấy rầy anh nữa".

Tuy chưa từng yêu ai nhưng anh cũng không phải ngu ngốc. Anh biết rằng bất kỳ mối quan hệ nào cũng phải dần dần cần thời gian.

Khi hỏi thông tin liên lạc của Tần Sương, Tần Sương nhất định sẽ cho rằng anh là một kẻ tùy tiện tán tỉnh. Cho nên, anh sẽ bắt đầu bằng việc làm quen với nhau, chậm rãi trở thành bạn bè.

Lúc Trình Hiên nói sắp rời đi, Tần Sương mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may người này không lì lợm bám theo y, đại khái y cũng không có hứng thú với hắn.

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, liền nghe thấy máy móc nữ, thanh âm thông báo:

"Khách hàng xxx chi trả 5200 tệ."

"?????..??"

Tần Sương ngừng cắm hoa, nhìn về phía Trình Hiên đang rời đi.

Thấy mỹ nhân nhìn về phía mình, trong mắt hiện lên nụ cười: "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên đặt thêm một bó hoa, xin lỗi đã làm phiền quản lý Tần."

Anh ta muốn đặt thêm một bó khác?. Tần Sương thầm mắng, kẻ xui xẻo nào sắp bị người đàn ông này hãm hại đây.

"Xin hỏi?. Tôi nên gửi cho ai?. Đến địa chỉ nào?." Tần Sương hỏi.

"Ừm..." Trình Hiên mỉm cười nheo mắt lại: "Cứ gửi đến số 78, đường xx là được."

Số 78, đường xx...?. Tần Sương suy nghĩ một chút, lập tức nhận ra, đây chẳng phải địa chỉ cửa hàng hoa của y sao?.

Nhìn thấy Tần Sương cuối cùng cũng có phản ứng, Trình Hiên không khỏi cười nhẹ:

"Chỉ là muốn tặng anh thôi! Tôi đi đây. Chúc quản lý Tần một ngày vui vẻ."

Khi cửa kính mở ra đóng lại, chuông gió ngoài cửa lại va vào nhau, phát ra âm thanh ngọt ngào, chứng tỏ Trình Hiên thật sự đã rời đi.

Ngơ ngác đứng trước tủ một lúc, Tần Sương cau mày. Y bị vị đại gia này trêu ghẹo khinh thường đúng không?.

Tần Sương hận nhất những kẻ chuyên chơi đùa tình cảm của người khác. Người này càng lợi hại hơn, có thể tự tin tiêu tiền! Và hắn có thể dùng nó chơi đùa với bất cứ ai.

"...Thật là tùy tiện. Gặp ai hắn cũng dùng cách này tán tỉnh họ ư?."

Còn chuyển 52000 nhân dân tệ cho y. Con số ái muội này nghĩa là gì chứ? Y mở cửa hàng hoa không cần dựa vào những thứ này!.

Y thấp giọng mắng một tiếng, Tần Sương sắc mặt âm trầm tiếp tục gói bó hoa.

Không biết vì sao, y rõ ràng ghét nhất chính là những người như Trình Hiên. Sau khi Trình Hiên rời đi, khuôn mặt tuấn tú phong lưu đó thản nhiên vẫn đọng lại trong đầu y.

Có lẽ vì Trình Hiên quá đáng ghét nên y có ấn tượng sâu sắc về hắn. Tần Sương nghĩ.

Sau khi lái chiếc McLaren quyến rũ của mình rời khỏi cửa hàng hoa, Trình Hiên gọi điện cho Phó Trầm, bấm loa ngoài và ném chiếc điện thoại tội nghiệp sang một bên:

"Này, Phó Trầm!. Bạn tốt của tôi, tôi đã đặt hoa cho cậu rồi. Chúng sẽ được giao vào sáng mai, không cần khách khí."

"Tôi cũng không có ý định nói lời cảm ơn với cậu." Phó Trầm lạnh lùng nói.

"Phó Trầm, cậu hành xử y như một tiểu tử. Tôi đặc biệt vì cậu mà chạy đi mua, thái độ của cậu lại lãnh đạm như vậy, nào có ai như vậy..!"

Phó Thần nhìn thấu suy nghĩ của Trình Hiên: "Vốn dĩ cậu muốn tiếp tục đi đến cửa hàng hoa, hiển nhiên là đã gặp được người mình thích?."

Anh bất mãn hét lên hai tiếng. Nghĩ đến người nam nhân đó, Trình Hiên lại cười toe toét:

“Thật sự là nhờ có cậu, đoán xem tôi đã gặp ai ở tiệm hoa?”

"Cậu gặp lại tình nhân cũ?." Phó Trầm hỏi.

"Tôi thật sự rất bất mãn khi cậu nói như vậy, Phó Trầm! Tôi lấy đâu ra người yêu cũ, tôi vẫn luôn độc thân nhiều năm. Tôi gặp được một mỹ nhân siu siu đẹp! Cậu có thể tưởng tượng một anh chàng đẹp trai lạnh lùng mở cửa hàng hoa sẽ như thế nào không?."

Trình Hiên vui vẻ miêu tả tiếp: "Tôi nói cho cậu biết, anh ấy rất xinh đẹp! Anh ấy lạnh lùng và không thích nói chuyện. Đó là điều khiến tôi thích!."

"Hơn nữa cậu biết không, Anh ta tên là Tần Sương, còn tôi là Trình Hiên. Chỉ nhìn tên của chúng tôi, một người thì lạnh lùng, một người thì nhiệt tình. Chẳng phải là rất xứng đôi sao?."

Phó Trầm rơi vào im lặng. Hắn thực sự không muốn mắng Trình Hiên. Dựa trên mô tả của Trình Hiên và những hành động Trình Hiên làm vào ngày thường...

Người tên Tần Sương này có lẽ không thích những người ồn ào như Trình Hiên.

"Phó Trầm, đợi đã...Từ nay về sau tôi sẽ phụ trách công việc đặt hoa cho cậu hàng ngày. Trong vòng ba tháng tôi nhất định sẽ có được anh ấy. Sau đó chúng ta có thể tổ chức một cuộc hẹn hò bốn người ngọt ngào."

" Hắc ~ hắc ~."

Tùy tiện cắt đứt cuộc gọi điện thoại, Trình Hiên vui vẻ mơ mộng về tương lai mà không hề nhận ra mình thực sự bị chán ghét.

Tuy nhiên, Phó Trầm không hứng thú đến những việc làm sắp tới của Trình Hiên.

Phó Trầm chỉ quan tâm khi nào bó hoa hắn đặt sẽ đến.

Cùng lúc đó, phòng của Bùi Thương.

Càng nghĩ về tấm thẻ đen, Bùi Thương xoay người ba sáu mươi độ trên giường, cuối cùng quyết định đứng dậy liên lạc với Bùi phụ.

Nguyên nhân chính là hiện tại cậu không thể liên lạc được với Thịnh Văn Cảnh, chắc mấy ngày này Thịnh Văn Cảnh đang bận quay phim nên điện thoại luôn trong chế độ tắt máy.

Gặp chuyện không thể giải quyết, liền tìm lão cha thương lượng một chút đi!.

Cậu nóng lòng gọi video cho cha. Một lúc sau, Bùi Thiên mới trả lời điện thoại.

Bùi Thương gần như bật khóc khi nhìn thấy cha mình xuất hiện trên màn hình điện thoại.

"Cha!!. Cha yêu quý của con. Buổi tối hảo, moah moah." Bùi Thương nước mắt nước mũi chảy ra mà kêu:

Trong mắt Bùi Thương, cậu và cha đã lâu không gặp, nói thật thì người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Cha cậu luôn là một người đàn ông khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên, sau khi cậu bị xe của Lục Nhậm Giáp tông chết ở kiếp trước, chỉ sau một đêm, tóc của cha cậu đã bạc đi.

Bùi Thương biết rằng người yêu thương cậu nhất trên đời chắc chắn là người cha thân yêu của cậu.