Chương 15: Trình Hiên gặp mỹ nhân ở cửa hàng hoa.

Trình Hiên rất thích đi ra ngoài vào ban đêm, anh thích tìm kiếm những mỹ nhân lạnh lùng và các chàng trai nhiệt tình xinh đẹp.

Đặc biệt là người nam nhân trước mặt này khiến anh nhìn đến ngơ ngác. Trình Hiên hưng phấn đến mức không nhịn được.

Trình Hiên luôn có một ảo tưởng. Anh sẽ rất hạnh phúc biết bao nếu có thể thu thập được các mỹ nhân thanh lãnh...!

Mà hiện tại, anh thực sự đã gặp được một nam nhân có khí chất lạnh lùng thanh lãnh.

Khi gặp ánh mắt lạnh lùng đó, Trình Hiên vô thức nín thở, không biết vì sao có chút khẩn trương, sắc mặt có chút nóng bừng, lắp bắp nói:

"Ách.....xin chào? Huyên Huyên cô ấy có ở đây không?."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Huyên Huyên bị bệnh, mấy ngày tới sẽ nghỉ phép, cho nên cậu chỉ cần bảy bó hoa thôi phải không?.".

"À, vâng, vâng, vâng."

"Xin hỏi, cậu có yêu cầu gì nữa không?." Nam nhân nhẹ nhàng hỏi, không hề liếc nhìn Trình Hiên.

Trình Hiên lúc này cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn nam nhân lạnh lùng đang gói những bó hoa, khóe môi cong lên, muốn nói thêm vài lời với y:

"Tôi, tôi là khách hàng thường xuyên của cửa hàng này, những nhân viên ở đây đều có bản tên. Anh là nhân viên mới à? Tại sao tôi chưa từng thấy anh?."

Đặt hoa và cây trong tay xuống, nam nhân thanh lãnh đi tới máy tính trước quầy nói:

"Tên."

"A, tôi tên Trình Hiên!"

Ở phía sau gõ hai chữ Trình Hiên, một bản biên lai mua hàng dài ngoằng lập tức đập vào mắt Tần Sương. Liếc nhìn Trình Hiên đang dựa vào quầy tủm tỉm cười nhìn y, Tần Sương chậm rãi kéo lịch sử mua hàng xuống.

Trình Hiên bắt đầu đặt hoa từ cửa hàng của y vào tháng trước. Cứ ba ngày lại đến mua và gửi hoa cho ít nhất bảy người một lần.

Nhìn tên và địa chỉ thì biết tổng cộng có hai ba mươi người đã nhận hoa từ anh, người nhận toàn bộ đều là nữ nhân.

Độ tuổi từ 18 đến 50. Tuổi tác lại rất phong phú...

"... Vì sao lại mua nhiều hoa như vậy?." Tần Sương nhịn không được hỏi.

"A? Anh hỏi vì sao tôi mua hoa?."

Trình Hiên nhướng mày:

"Hoa tuyệt vời lắm nha. Mới mẻ xinh đẹp, rất hợp với con gái, làm quà tặng là thích hợp nhất."

Đương nhiên, Trình Hiên thực tế không nghĩ như vậy, đây chỉ là cái cớ để anh giải quyết vấn đề của người khác.

Người ngoài cho rằng Trình Hiên cực kỳ đào hoa lãng mạn, suốt ngày đi cùng nhiều phụ nữ khác nhau. Họ cho rằng Trình Hiên nhất định có rất nhiều mối quan hệ mập mờ phong phú và là một tay chơi dày dặn kinh nghiệm trong tình yêu.

Nhưng họ đều không biết, Trình Hiên căn bản không phải chuyên gia tình yêu gì cả. Anh ta đã sống hơn 20 năm, thậm chí còn chưa từng có người yêu.

Cái gì? Y hỏi anh tại sao lại mua hoa tặng cho nhiều nữ nhân như vậy?.

Hãy bắt đầu với Bệnh viện tư nhân của Trình gia.

Trình thị tập trung vào lĩnh vực y tế, đã mở các bệnh viện và viện dưỡng lão tư nhân trên khắp thế giới và gần như độc quyền.

Mà anh-Trình Hiên là người thừa kế duy nhất của Trình gia.Vì phải thừa kế nhiều tài sản từ gia tộc Trình, nên Trình Hiên phải thay mặt gia tộc cùng các đối tác trao đổi công việc.

Thông thường, ông chủ của các công ty hợp tác không dễ nói chuyện, mỗi bước đi sai lầm sẽ rất khó để nói chuyện với họ.

Vì thế Trình Hiên lựa chọn phương pháp khác:

Hãy đi đường vòng, đừng trao đổi trực tiếp với đối phương mà hãy xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với đối phương!.

Mọi người đều biết, so với những lão trung niên bụng phệ đạo đức giả, con gái đơn giản thiện lương đáng yêu hơn nhiều, hơn nữa người trẻ tuổi càng dễ dàng nói chuyện.

Trình Hiên lớn lên đẹp trai, miệng lại ngọt. Anh chỉ cần ân cần và lịch sự với các cô gái. Chỉ bày tỏ sự quan tâm và không vượt qua hành động tiếp xúc quá khích.

Ngẫm lại xem, ai lại không thích làm bạn với một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, tính tình tốt bụng, ăn nói khéo léo lại rất giàu có? Anh ấy sẽ tặng quà cho bạn vào những ngày lễ, hoa và những lời chúc phúc hàng ngày.

Vì sự phát triển của Trình gia, chỉ có thể nói Trình Hiên đã phải cố gắng rất nhiều.

Bất quá Tần Sương không biết Trình Hiên đang nghĩ gì, lúc này Tần Sương hoàn toàn hiểu lầm Trình Hiên. Y cho rằng Trình Hiên là một tên khốn luôn chơi đùa với tình cảm của người khác. Giọng điệu cà lơ phất phơ. Lại còn dùng mấy từ hoa mỹ giải thích...

Nhìn Trình Hiên một lần nữa, tuy rằng Trình Hiên quả thực rất đẹp trai, cách ăn mặc nhã nhặn, phong lưu phóng khoáng kết hợp với đám người nhận hoa, Tần Sương không cần tốn nhiều công sức đưa ra kết luận:

Người này tên là Trình Hiên, thoạt nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhất định là cao thủ đào hoa tình trường thích đùa vui với tình cảm của người khác. Kể cả khi đến tiệm mua hoa, anh ta thậm chí còn muốn tán tỉnh cô nhân viên mà mình thuê?.

Lúc này, Trình Hiên đột nhiên nhớ tới tin nhắn vừa rồi Phó Trầm gửi cho mình, vội vàng nói lại:

"Nhân tiện, tôi cần một bó hoa khác yêu cầu viết thư xin lỗi cho một người thanh niên. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh sau."

Tần Sương nghe xong lời này rốt cuộc nhịn không được, khẽ cau mày.

Không lầm?. Trình Hiên không chỉ tặng hoa cho phụ nữ mà còn muốn tặng hoa cho nam nhân?. Chẳng lẻ Trình Hiên...Nam nữ đều ăn??.

Trêu chọc người khác sau đó muốn dùng hoa để chuộc lỗi. Đồng thời cũng muốn dụ dỗ cô nhân viên bán hàng nhỏ không biết nhiều về thế giới bên ngoài, bây giờ lại tán tỉnh dụ dỗ y?.

Thật sự...

"Được, tôi sẽ chuẩn bị hoa cho cậu ngay bây giờ."

Tần Sương đáp lại. Sau đó hạ mắt xuống không để lộ chút cảm xúc nào. Trong lòng thầm quyết định, người này không tốt lành gì, y nhất định phải cùng hắn ít tiếp xúc.

Trình Hiên không hề biết rằng anh đã để lại ấn tượng xấu cho nam nhân xinh đẹp lạnh lùng này trong lần đầu tiên gặp mặt.

Anh đặt tay lên quầy, đôi mắt đào hoa mơ màng nhìn nam nhân đang làm việc, không khỏi mỉm cười tủm tỉm.

Càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng thích. Có lẽ đây gọi là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết!!!.

Anh nhìn về phía trước ngực của nam nhân này, trên áo treo một tấm biển, trên đó viết hai chữ: Tần Sương.

"Người tên là Tần Sương." Trình Hiên không nhịn xuống, giọng điệu gần gũi nói:

"Tên thật là dễ nghe. Hắc hắc..."

Xong rồi, bị tên tay chơi này biết tên rồi.

Tần Sương yên lặng dịch sang một bên, lộ ra nụ cười lịch sự: "…Cảm ơn đã khen."

Nụ cười này lập tức biến Trình Hiên trở thành một con khỉ hưng phấn, miệng quang quác quang quác nói:

"Tần Sương, anh mới tới tiệm hoa này làm việc sao?. Anh làm ở đây được bao lâu rồi?. Tôi chưa từng gặp qua anh, nhìn anh thật đẹp. Mỗi ngày làm việc có mệt không?. Lương có cao không?. Có muốn đi theo tôi không?. Hay là, tôi mở cho anh..."

Tần Sương cảm giác đầu mình càng ngày càng nhức nhối. Tại sao người này lại nói nhiều như vậy?. Sao có thể lải nhải dài dòng liên tục không ngừng?.

Hơn nữa y cũng không quá quen thuộc đi, bọn họ lúc này mới vừa gặp mặt mà thôi.

"Tôi là quản lý của cửa hàng hoa này. Lần trước đi công tác, cho nên cậu không thấy tôi."

Nguyên bản Trình Hiên trên miệng còn quang quác quang quác, nhưng vừa nghe đến hai chữ "Quản lý cửa hàng", anh đột nhiên im lặng hồi lâu mới gãi gãi đầu, ngượng ngùng, dùng giọng nói ranh mãnh:

"Ha, ha ha! Vậy anh là quản lý của cửa hàng sao?. Khó trách, khó trách, haha!"

Cũng may anh chỉ vừa mới nói...Cái gì!!!...Mời Tần Sương đi cùng...Đây không phải là khıêυ khí©h lãnh thổ của người khác sao?. Quả thực chính là nói ẩu nói tả a!.