Chương 14: Thẻ Đen

——

Sau khi Bùi Thương trở về phòng, cậu đi tắm trước, lau khô tóc rồi nằm trên giường trằn trọc. Cậu thật sự đã sống lại.

Cậu có nên ly hôn với Phó Trầm hay nên tiếp tục cuộc hôn nhân này để Bùi gia tiếp tục kinh doanh (không)?.

Nếu Phó Trầm vẫn giống như trước đây, cậu nhất định sẽ ly hôn với Phó Trầm không chút do dự.

Tuy nhiên, cậu cảm thấy Phó Trầm dường như đã thay đổi vì lý do nào đó, hắn nói chuyện với cậu nhiều hơn, hành động cử chỉ dịu dàng ân cần hơn rất nhiều.

Không ai có thể cự tuyệt những viên kẹo đường, chưa kể người bắn ra những viên đạn bọc đường là người đàn ông siêu cấp đẹp trai.

Lần đầu tiên Bùi Thương ghét bỏ bản thân đến vậy, chính mình nhìn thấy trai đẹp lại đánh mất tiền đồ.

Trong lúc cậu đang phiền muộn không biết phải nên làm sao thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhìn nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ ăn tối.

Nghĩ đến Phó Trầm nói chiều tối sẽ mang bữa tối tới phòng cậu, Bùi Thương trong tiềm thức cho rằng vυ" Trương mang đồ ăn tới cho cậu.

Tính tình muốn nháo, nhưng không được bỏ bữa a! Bùi Thương lăn ra khỏi giường, mở cửa cho vυ" Trương mang vào.

"Vυ" Trương, mang đồ ăn lên... à."

Bùi Thương tràn ngập vui sướиɠ tươi cười mở cửa, vốn tưởng rằng người đứng ở cửa là vυ" Trương tốt bụng với nụ cười hiền hậu.

Kết quả phát hiện, tầm mắt cậu chỉ thấy được lòng ngực to lớn vạm vỡ của người đàn ông trước mặt.

Bùi Thương chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Phó Trầm, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, khóe miệng bất giác co giật: "Phó tiên sinh, sao lại là anh a."

Phó Trầm, người này ngày thường cao cao tại thượng lãnh đạm, giờ khắc này lại đang bưng mâm đồ ăn, lặng lẽ đứng trước cửa phòng cậu, an tĩnh như một con chó lớn.

Phó tiên sinh?, cách xưng hô này nghe thật xa lạ. Cứ như hai người chưa bao giờ quen biết nhau, xa cách đến cực điểm.

"Đừng gọi anh là Phó tiên sinh, gọi là Phó Trầm."

"Không, tôi nghĩ vẫn nên gọi anh là Phó tiên sinh sẽ thuận miệng hơn" Bùi Thương nói thêm:

"Càng thích hợp với mối quan hệ hiện tại của chúng ta."

Vừa nói xong, Bùi Thương không khỏi lo lắng nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Phó Trầm. Nhịn xuống trong lòng căng thẳng nghĩ, có phải hay không lời cậu nói có chút quá đáng?.

Tuy là hôn nhân thương nghiệp nhưng việc gọi anh ấy là tiên sinh thật sự là có chút xa lạ nhỉ?.

Nhưng......Cậu không muốn quan tâm.

Bùi Thương vội vàng nhận lấy mâm đồ ăn từ tay Phó Trầm, đóng cửa lại không nói một lời:

"Cảm ơn anh đã mang đồ ăn cho tôi."

Cậu không muốn thân thiết với Phó Trầm, cho nên cứ giữ khách khí là có thể thấy được sự lạnh lùng chán ghét của anh ta phải không? Bùi Thương nghĩ.

Phó Trầm không hề nản lòng ngay khi gặp phải sự thất vọng trên mặt Bùi Thương. Chẳng những không nản lòng, Phó Trầm nhìn cánh cửa đang đóng lại trước mặt, sờ sờ chóp mũi, thậm chí trong lòng còn có chút hưng phấn.

Nếu Thương Thương không muốn để ý tới hắn, em ấy sẽ đóng sầm cửa lại, mặc cho hắn đứng ở ngoài bị từ chối.

Nhưng Thương Thương chỉ nói cảm ơn với hắn . Thương Thương đối với hắn khách khí như vậy, trong lòng nhất định còn có hắn.

Chắc chắn hắn vẫn còn cơ hội. Thương Thương chắc cũng sẽ thích món quà nhỏ hắn đặt trên mâm.

Lẳng lặng đứng ở cửa phòng Bùi Thương một lúc, Phó Trầm quay người rời đi, trở lại thư phòng gửi một tin nhắn cho Trình Hiên:

Phó Trầm: [Không phải cậu nói tặng hoa cho bạn gái sao?.]

Trình Huyền: [Ang, phải rồi, chuyện gì vậy?.]

Phó Thần: [Đặt cho tôi một bó hoa đính kèm thư xin lỗi, tôi muốn tặng cho Thương Thương.]

Trình Hiên đang chờ đèn giao thông thì nhận được tin nhắn.

Đôi mắt đào hoa đầy vẻ ghét bỏ, anh ném điện thoại lên ghế phụ, vỗ vỗ ngực lèm bèm:

"Trời ạ, Phó Trầm từ khi nào trở nên buồn nôn như vậy?. Lão tử lớn như vậy, chưa từng thấy cậu ta tặng hoa cho ai. Tại sao lại xin lỗi Tiểu Thương?."

Trình Hiên tặc lưỡi, lắc đầu khởi động xe:

"Điên rồi, thế giới điên rồi!. Vì sao chưa bao giờ thấy Phó Trầm xin lỗi mình a?."

...

Trở lại phòng của Bùi Thương, nhìn bữa tối còn nóng bốc khói trên bàn, Bùi Thương nhìn tới nhìn lui với ánh mắt quỷ dị.

Hắn đích thân đưa bữa tối đến tận cửa cho cậu, còn háo hức yêu cầu cậu gọi hắn là Phó Trầm. Cậu luôn cảm thấy trong đó có âm mưu.

... Chẳng lẽ Phó Trầm tính hạ độc cậu?. Bùi Thương đột nhiên không còn hứng thú ăn uống nữa, nhưng cậu đã lâu không được ăn gì kể từ khi bị ô tô đâm chết.

Vυ" Trương nấu ăn ngon lắm, cậu nhìn sơ qua thôi cũng biết vị của nó ngon, ngon, ngon. Cậu hiện tại thèm ăn quá, phải làm sao!!!.

Một tổng giám đốc lớn như Phó Trầm sẽ không làm những việc xấu xa, hạ lưu nham hiểm hại cậu đúng không?.

Bây giờ phải làm sao đây, nhưng cơm cũng không thể không ăn a. Thật sự rất lãng phí ...!

Bùi Thương hít một hơi thật sâu, say sưa nhắm mắt lại, vô cùng bất lực cầm đũa lên.

"Ô ô...thơm quá..."

Bùi Thương vừa ăn vừa muốn rơi nước mắt. Ai có thể ngờ rằng đường đường là thiếu gia nhà họ Bùi lại đánh mất tiền đồ chỉ vì một bữa ăn?.

Bùi Thương cẩn thận ăn sạch cơm. Sau đó ợ lên, xoa xoa lau miệng. Liếc nhìn kế bên, cậu nhận thấy một thứ khác trong khay đựng thức ăn.

Màu đen và vàng kim, một tấm card...

Bùi Thương cẩn thận nhặt vật thể không rõ đó là gì, sau khi nhìn rõ..., cậu trừng lớn hai mắt, miệng càng lúc càng há to, lắp bắp:

"Phó, Phó, Phó Phó Phó Trầm, thẻ đen...?."

Tại sao Phó Trầm lại để tấm thẻ đen trên mâm cơm rồi mang đến cho cậu? Đây là loại âm mưu mới gì?. Bùi Thương suy nghĩ giống như Conan, một lúc sau cậu lớn tiếng đưa ra kết luận:

"Hiểu rồi, Phó Trầm khốn khϊếp muốn dùng tiền tống cổ mình. Tôi là Bùi Thương!. Chỉ một tấm thẻ đen thôi cũng không mua được một sợi tóc trên đầu tôi. Phó Trầm chết tiệt!."

Bùi Thương cho rằng Phó Trầm muốn dùng thẻ đen để làm nhục cậu, khiến cậu càng thêm phẩn nộ. Chẳng trách hắn đích thân tới giao đồ ăn cho cậu, lại dùng chiêu giấu tấm thẻ đi.

Cùng lúc đó, Phó Trầm đột nhiên hắt hơi.

Chẳng lẽ hắn bị cảm vì nhảy xuống bể bơi cứu Thương Thương sao?. Buổi tối phải kêu vυ" Trương đem thêm một bát canh gừng nóng hổi cho Bùi Thương.

Trong thẻ có mấy ngàn vạn, đưa tiền tiêu vặt cho Thương Thương hẳn là không sai biệt lắm đi. Nếu vẫn chưa đủ, sau này hắn có thể chuyển thêm tiền để Thương Thương ăn uống tiêu xài.

Cùng lúc đó, một chiếc McLaren màu cam bất ngờ dừng lại trước cửa tiệm hoa.

Trình Hiên tháo kính râm, bước ra khỏi xe với đôi chân dài miên man, trên khuôn mặt đẹp trai phát ra khí chất cà lơ phất phơ trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đẩy cửa kính của quán ra, chuông gió ngoài cửa kêu leng keng một hồi. Trình Hiên gần đây luôn đặt hoa ở đây, nên rất quen thuộc với nhân viên bán hoa ở cửa tiệm này. Vì thế vừa bước vào cửa đã bắt đầu thân mật mà kêu :

"Huyên Huyên, tôi đến rồi đây!. Như thường lệ đặt 7 bó hoa, cho Tiểu Vi, Tiểu Hi, Tiểu Đường, Tiểu Mộc, Tiểu Trân, Tiểu Tô còn có Tiểu Ái, mỗi người một bó hoa."

Lời vừa nói ra, Trình Hiên lập tức cứng đờ.

Anh phát hiện hôm nay ở cửa hàng không có nhân viên bán hàng tên Huyên Huyên mà anh biết, mà là một người nam nhân.

Người đàn ông có khí chất rất băng lãnh khiến người ở gần cảm thấy e dè. Nam nhân này nước da rất trắng, ngũ quan tinh xảo thanh tú đến mức có thể gọi là xinh đẹp. Anh ta đang đeo một chiếc tạp dề trong cửa hàng, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ vài chiếc chuông gió. Nghe được giọng nói của Trình Hiên, anh ta ngẩng đầu lên. nhìn Trình Hiên.

...... Không khônggggg! Này cũng thật! Quá! Đẹp đi!!.