Chương 13: Dạy tôi cách lấy lòng người khác.

Bùi Thương đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Lại tới, lại tới nữa..., Phó Trầm lại gọi cậu là Thương Thương!.

Mau mau!!. Nhìn bộ dáng của Phó Trầm hiện tại. Cư nhiên trầm mặc lộ ra vẻ ủy khuất, đáng thương. Từ khi nào mà Phó tổng của tập đoàn lớn luôn nổi tiếng lạnh lùng băng lãnh, lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

Bùi Thương nghĩ mãi cũng không thông, Phó Trầm trên mặt luôn lộ biểu cảm thâm trầm khó dò, không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì. Vì vậy Bùi Thương hoàn toàn không nghĩ đến việc Phó Trầm cũng trọng sinh giống như cậu. Chắc chắn Phó Trầm đã bị đoạt xá.

Chẳng lẽ hôm nay cậu suýt cự tuyệt Phó Trầm, Phó Trầm cảm thấy không đúng, vội vàng tới gần cậu bồi dưỡng quan hệ?. Chắc không phải vậy đâu nhỉ?.

Nhớ trước đây cậu vốn dĩ bị Phó Trầm thu hút, nóng lòng muốn gả cho Phó gia, dẫn đến kết cục bất hạnh thê thảm. Bây giờ cậu không còn bị Phó Trầm quyến rũ nữa đâu nhé!!.

Bước sang một bên, Bùi Thương tránh ánh mắt của Phó Trầm:

"Hợp, hợp pháp? Phó Trầm, anh đừng quên, chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, chỉ trên danh nghĩa mà thôi."

Nhìn Bùi Thương muốn phân rõ giới hạn, Phó Trầm khẽ nhíu mày, không hề cảm thấy ủy khuất mà là cảm thấy đau lòng.

Chắc chắn trong lòng Thương Thương vẫn cảm thấy khó chịu về điều này. Đây chính là hắn nợ Thương Thương.

Hắn tự cho rằng im lặng là sự chu đáo trong các mối quan hệ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sự im lặng có thể khiến người khác phát điên, khiến người khác hoài nghi chính mình.

Thương Thương chắc chắn đã bị hắn làm tổn thương sâu sắc. Bây giờ hắn muốn đến gần Thương Thương hơn, nhưng đổi lại Thương Thương càng trở nên xa cách trốn tránh hắn.

Nhưng Phó Trầm làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.

Ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm Bùi Thương, giọng nói Phó Trầm run rẩy nhẹ giọng:

"Vậy em có nguyện ý cùng anh chân chính trở thành......"

Nếu là trước kia, Bùi Thương chắc chắn sẽ mất bình tĩnh khi nhìn thấy Phó Trầm như thế này, cho dù Phó Trầm có làm điều gì có lỗi với cậu, cậu cũng sẽ gật đầu bỏ qua. Rất hiếm khi một người đàn ông này sẵn sàng dỗ dành cậu bằng giọng trầm ôn nhu.

Tuy nhiên, bây giờ nhìn thấy ánh mắt thận trọng trìu mến hiếm thấy của Phó Trầm, Bùi Thượng lại không khỏi kích động.

Nếu yêu cậu, tại sao không làm điều này sớm hơn?. Chẳng lẽ phải đợi đến khi cậu biến mất, rồi mới chạy đến bên cậu nói rằng chúng ta thực sự ở bên nhau sao?. Nghĩ đến thôi cũng thấy phiền lòng.

Cảm xúc của Phó Trầm đối với cậu không còn quan trọng nữa, điều mà cậu quan tâm nhất là phải sống vì chính mình, sống thật vui vẻ.

Buộc mình rời mắt khỏi Phó Trầm, giọng nói của Bùi Thương hiếm hoi lạnh lùng:

"Cuộc hôn nhân thương nghiệp chỉ là cuộc hôn nhân kinh doanh giữa hai bên, Phó Trầm, anh không cần phải trói buộc cùng tôi theo cách này. Hơn nữa..."

Hơn nữa, tôi không biết liệu cuộc hôn nhân này có còn cần thiết duy trì nữa không. Bùi Thương không biết có nên thốt ra những lời này hay không.

Cuộc hôn nhân này có quá nhiều mối quan hệ phức tạp. Lợi ích của nhà họ Phó và nhà họ Bùi đã gắn bó với nhau từ lâu, không có khả năng nói chấm dứt dễ dàng. Cậu phải nghĩ đến Bùi gia và phụ thân mà suy xét.

Nhìn thấy Bùi Thương kiên quyết lãnh đạm, Phó Trầm lập tức không dám nói thêm gì nữa. Hắn sợ nếu nói thêm một lời, sẽ nghe thấy tiếng "ly hôn" từ miệng Bùi Thương.

Hắn không muốn..Sẽ không bao giờ có chuyện hắn ly hôn với Bùi Thương. Sự im lặng giữa hai người căng thẳng khó chịu.

"...Tôi vào phòng thay quần áo. Tôi thấy không thoải mái nên sẽ không ăn tối."

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Bùi Thương xoay người rời đi.

Giọng nói của Phó Trầm từ phía sau truyền đến:

"Lát nữa anh sẽ mang bữa tối tới phòng em. Anh biết em không muốn nhìn thấy anh, nhưng em không thể nhịn đói."

Đó là sự chu đáo mà Phó Trầm chưa bao giờ thể hiện trước đây. Bùi Thương dừng lại một lúc, sau đó bước vào phòng không có ý định quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng Bùi Thương rời đi, Phó Trầm không khỏi siết chặt bàn tay, khó tránh khỏi cảm thấy có chút thất vọng mất mát.

Sự chủ động của hắn không có tý tác dụng nào. Nếu Thương Thương không muốn tiếp xúc với hắn, chắc chắn là do hắn chưa đủ tốt, chưa đủ nổ lực ân cần để giành được sự ưu ái của Thương Thương một lần nữa.

Hắn phải học hỏi từ những người khác, làm việc chăm chỉ để bù đắp cho Thương Thương, đem Thương Thương sủng lên trời!.

Để khiến cho Thương Thương nhìn thấy sự quyết tâm và nhìn thấy sự chân thành của hắn. Một ngày nào đó Thương Thương nhất định sẽ tha thứ cho hắn, phải không...?

Không hổ danh là Phó tổng toàn năng của tập đoàn lớn Phó thị. Phó Trầm đã lấy lại tinh thần sau một thời gian ngắn sa sút. Bắt đầu lên kế hoạch theo đuổi Bùi Thương.

Hay là hỏi Trình Hiên một chút?. Hắn cảm thấy Trình Hiên là cao thủ đào hoa.

Hắn thường xuyên nhìn thấy Trình Hiên gửi hình cô gái này, cô gái kia trong vòng bạn bè. Mỗi ngày Trình Hiên qua lại với rất nhiều người, nhưng lại luôn có thể thấu hiểu nắm bắt tất cả cảm xúc của mỗi người một cách toàn diện.

Nếu hắn có thể học được cách thấu hiểu cảm xúc của người khác giống như Trình Hiên. Vậy thì có lẽ hắn sẽ thành công theo đuổi Bùi Thương đúng không?. Nghĩ tới đây, Phó Trầm lập tức gọi điện cho Trình Hiên.

"Này, Có chuyện gì vậy?." Giọng nói của Trình Hiên vẫn cao vυ"t như mọi khi.

Phó Trầm dứt khoát mở miệng:

"Trình Hiên, tôi muốn cậu dạy tôi...."

"Dạy cậu?. Tôi nên dạy cậu cái gì?."

"Dạy tôi cách làm hài lòng người khác."

Đầu dây bên kia trầm mặc yên tĩnh, một lúc sau, giọng Trình Hiên đột nhiên kêu kêu quát quát gào lên:

"Cái gì?. Cách lấy lòng người khác?. Lấy lòng ai?. Tiểu Thương ư?."

Phó Trầm cầm điện thoại đưa ra xa:

"...Đương nhiên."

"Ôi!."

Trình Hiên thở dài: "Lão Phó, cậu cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi à?. Cậu thật sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân này ư?. Tôi nói cho cậu biết, cách cậu nhìn Tiểu Thương tôi đều quan sát. Cậu nhìn xem vừa rồi cậu vừa được chạm vào thân thể của Tiểu Thương, chậc chậc chậc, hảo ngọt ngào nha~."

Nghĩ đến cảnh hôn Bùi Thương trước mặt mọi người, Phó Trầm trên môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, sau đó nụ cười liền biến mất:

"Đúng vậy. Nhưng hiện tại tôi đã làm Thương Thương không vui, cậu mau tới dạy tôi cách lấy lòng dỗ em ấy đi."

"Bây giờ?." Trình Hiên kêu lên rêи ɾỉ: "Không phải chứ?. Vừa rồi đuổi người cũng là cậu, hiện tại cần tôi lại bảo tôi đến?."

"Ừm."

"Uh-huh cái rắm! Cậu nghĩ cậu là ai?. Chỉ cần vẫy tay vài cái là tôi phải đến, phủi tay là phải rời đi. Xe của tôi đã chạy được hai dặm, cậu nói xem làm sao tôi có thể trở lại?."

"Tôi là Phó Trầm."

Từ "Phó Trầm" hai chữ này quá bá đạo, đủ để khiến hầu hết mọi người đều phải dè dặt, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. .

Tuy nhiên, Trình Hiên nổi loạn hiển nhiên không nằm trong nhóm người này.

Trình Hiên cảm thấy Phó Trầm cùng Bùi Thương đã ở cạnh nhau rất lâu rồi, cho dù có xảy ra xung đột thì có thể lớn đến mức nào?. Hẳn là..Chắc không phải xung đột đến mức Bùi Thương nháo muốn ly hôn đi. Nếu mâu thuẫn giữa hai người không lớn, vậy tạm thời xử lý sau. Trình Hiên tôi đây rất bận

"Hôm nay tôi không rảnh, tôi phải đến tiệm hoa, đã lâu rồi tôi không tặng hoa cho các cô gái. Tôi sẽ dạy cậu cách dỗ người sau. Lúc khác nói nhé, tôi phải lái xe rồi."

Tút——tút——

Đường đường là Phó tổng, cư nhiên bị ngắt điện thoại......

Đặt điện thoại di động xuống, Phó Trầm trầm tư xoa xoa lông mày, không hề tức giận mà bắt đầu im lặng suy nghĩ làm sao lấy lòng Bùi Thương.

Ý nghĩ đầu tiên của Phó Trầm là tiền, cái này hắn không thiếu. Mang theo bữa tối vυ" Trương chuẩn bị, Phó Trầm gõ cửa phòng Bùi Thương.