Chương 12: Nam nam thụ thụ bất thân.

——

"Ngươi không đẩy cậu ấy?." Ánh mắt Trình Hiên trở nên kỳ quái: "Ngươi không đẩy cậu ấy, chẳng lẽ cậu ấy tự mình ngã xuống?."

Tại sao chứ?. Chính Bùi Thương tự mình nhảy xuồng bể bơi. Y thậm chí còn không có cơ hội chạm vào một sợi tóc của Bùi Thương. Tại sao không ai tin y??.

Tuy nhiên, Bùi Thương vẫn làm ra bộ dáng yếu ớt cho mọi người xung quanh nhìn chằm chằm. Phong Tử tức giận đến mức muốn nổ phổi.

Thấy Phong Tử không nói được gì, Trình Hiên âm thầm lén trừng mắt, thổi bay phần tóc mái vương vãi trên trán: "Được rồi, đẩy rồi thì cứ thành thật thừa nhận, Bùi Thương cũng không trách ngươi."

Trình Hiên là một người vô tư nghỉ sao nói vậy, anh vốn dĩ cảm thấy Phong Tử không phải là người tốt lành gì. Nhưng bây giờ Phong Tử làm việc xấu lại không dám nhận. Điều này càng khiến Trình Hiên trở nên có ấn tượng không tốt về y.

Ý tứ đã như vậy rồi, nếu không thừa nhận nữa thì thật sự là không biết xấu hổ.

"Anh...anh à...em..."

Những ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm y đầy nghi ngờ, khinh thường và có chút xa lạ.

Bị mọi người hoài nghi, dù rõ ràng y không làm gì cả, tuy Phong Tử là loại người da mặt dày cũng không thể chịu đựng được những ánh mắt trỉ trích sau lưng.

"Được rồi, nhanh nói lời xin lỗi với anh trai cậu đi, mau kết thúc nhanh chuyện này. Để mọi người quay lại tiếp tục vui chơi thoải mái."

Nhưng Phong Tử làm sao có thể mở miệng xin lỗi Bùi Thương?. Bị tính kế, oan uổng bị hiểu lầm, bị trách móc đã đủ xấu hổ rồi. Dựa vào cái gì y lại phải xin lỗi Bùi Thương?.

Nhưng vào lúc này, Phong Tử đột nhiên nhìn về phía Bùi Thương đang được Phó Trầm ân cần bảo vệ, cư nhiên thừa dịp không ai chú ý. Bùi Thương đắc thắng hất cằm về phía y trêu chọc.

Khıêυ khí©h!. Đây thực sự là đang khıêυ khí©h y. Nhìn xem, Bùi Thương rõ ràng là cố ý.

Phong Tử vài lần hé miệng, cố gắng ép ra một câu xin lỗi. Nhưng nhìn bộ dáng kiêu ngạo đắc ý của Bùi Thương, y lại không nói được lời nào.

Cuối cùng, y không thể chịu nổi những ánh mắt phán xét của mọi người xung quanh, cũng không thể chịu nổi bộ dáng đáng ghét của Bùi Thương.

Phong Tử liếc nhìn Bùi Thương một cách đầy hận thù, quay người rời đi một cách giận dữ không hề muốn xin lỗi.

"Trời ạ, sao đứa nhỏ này có thể hành động ngang ngược vô lý, tính khí sao lại kém như vậy?."

Trình Hiên khoanh tay, vẻ mặt âm dương quái khí nói:

“Bản thân làm sai, không chịu thừa nhận thì thôi đi. Còn không nói được một lời xin lỗi, sau đó liền bỏ chạy. Phó Trầm, cậu có nhìn thấy không?. Trước khi hắn rời đi, hắn còn trừng mắt nhìn Tiểu Thương của cậu a!."

Phó Trầm không nói gì, chỉ lấy chiếc áo khoác mà Thư ký Hà đưa cho, đắp vào người Bùi Thương.

Thấy Phó Trầm không để ý tới mình, Trình Hiên cũng không có buồn chán mà tiếp tục lảm nhảm:

"Này, Tiểu Thương, sao vừa rồi hai người lại cãi nhau?. Tại sao hắn lại đẩy cậu xuống nước?. Hai người cãi nhau ai đúng ai sai?..."

Hỏi câu này đến câu khác, tò mò ríu rít bên tai Bùi Thương. Tại sao trước đây cậu không nhận ra Trình Hiên lại có một bộ mặt trẻ con như vậy?.

"Được rồi." Phó Trầm nắm lấy tay Bùi Thương, cắt đứt chuỗi câu hỏi của Trình Hiên:

"Đúng sai không quan trọng, hôm nay chơi như vậy đủ rồi, Thương Thương chúng ta về nhà thôi."

Trí nhớ của Phó Trầm kì thực rất tốt. Nhìn thấy Thương Thương chạy trốn khỏi mình, hắn gần như ngay lập tức nhớ lại chuyện hai người đã từng nói chuyện bên bể bơi.

Lúc trước hình như Phong Tử là người rơi xuống nước. Sau đó nói rằng chính Thương Thương đã đẩy ngã y. Thương Thương thậm chí không thể phản bác lại trước mặt mọi người. Bản thân âm thầm chịu đựng những ánh mắt xì xầm bàn tán, thậm chí còn bị ép nhận lỗi với Phong Tử.

Sau sự việc ấy, còn bị người người trỉ trích đồn thổi là lòng dạ hẹp hòi khi dễ biểu đệ. Nhưng lần này, Thương Thương bỏ chạy khỏi hắn. Cư nhiên vẫn bị Phong Tử tìm đến gây rối.

Nguyên bản, Phó Trầm cau mày chuẩn bị đi tìm Bùi Thương, hắn quyết tâm phải hảo hảo bảo vệ Bùi Thương và vạch trần bộ mặt giả tạo của Phong Tử.

Kết quả là đã xảy ra chuyện, khiến hắn bàng hoàng hoảng sợ: người ngã xuống không phải là Phong Tử, mà là Thương Thương của hắn.

Hơn nữa hắn còn có thể thấy rõ ràng Bùi Thương tự mình ngã xuống, Phong Tử thật sự không hề làm gì cả. Mặc kệ như thế nào, Phó Trầm cũng bị sốc khi nhìn thấy Bùi Thương rơi xuống nước. Không chút do dự, lao tới cứu Bùi Thương.

Khi cứu được người, Phó Trầm hiểu được hai điều:

Đầu tiên, Thương Thương của hắn chắc chắn không đẩy Phong Tử. Chính Phong Tử tự ngã xuống và gài bẫy Thương Thương. Mục đích là để thu hút sự chú ý của hắn và khiến Bùi Thương bị coi thường.

Thứ hai:Khi Bùi Thương phải đối mặt với sự trỉ trích của đám đông, y đã chủ động nói không sao. Mà hiện tại lúc này đối mặt với Phong Tử, Bùi Thương lại rơi xuống nước trước.

Có thể đoán trước kết quả và đưa ra lựa chọn nhanh chóng. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Thương Thương đáng yêu của hắn. Chỉ sợ cũng sống lại.

Nhìn thấy Bùi Thương ho khan nói:

"Đừng trách Phong Tử."

Phó Trầm không cảm thấy Thương Thương của mình đang nói dối, mà lại lo lắng - Thương Thương ngã xuống nước, em ấy hẵn sẽ bị cảm lạnh?.

Từ đầu đến cuối, hắn thậm chí không liếc nhìn Phong Tử, ánh mắt gần như chỉ muốn dính chặt trên người Bùi Thương.

Đùa thôi, hắn không quan tâm ai đúng ai sai, nhỡ như Thương Thương âm thầm may mắn tránh được âm mưu của Phong Tử thì sao?. Hắn chỉ cần Thương Thương bình an hạnh phúc.

Hắn là bạn đời của Thương Thương, không phải là người ngoài không quan hệ. Cho hắn một cơ hội, có thể khiến Thương Thương vui vẻ. Sao hắn lại phải tỏ ra không quan tâm?. Đùa à, Hắn mới không.

Đưa Bùi Thương trở về biệt thự. Phó Trầm lặng lẽ siết chặt tay Bùi Thương, như sợ Bùi Thương sẽ rút ra.

Đồng thời, Phó Trầm đưa mắt nhìn thẳng, ngẩng cao đầu, giả vờ không nhìn thấy nụ cười vui vẻ kiêu ngạo trên mặt Bùi Thương.

Bùi Thương quả thật vui đến phát ngất. Lúc trước cậu bị Phong Tử tính kế, khiến mọi người hiểu lầm. Điều đó vẫn còn in sâu trong tâm trí của cậu, từng chút từng chút, đều góp phần khiến tâm lý cậu trở nên suy sụp.

Mặc dù bây giờ những điều không thể làm cậu tổn thương thêm lần nào nữa. Bởi vì trái tim cậu đã cứng như thép.

Nhưng vì lần này, Phong Tử lại chủ động đến tìm. Cậu không thể phụ lòng [ý tốt] của Phong Tử, nên đã thành toàn mong muốn của y.

Phong Tử, cảm giác bị hiểu lầm có vui không?. Có cảm thấy nghẹn uất khi không thể phản bát được bất cứ điều gì?. Bị Phó Trầm đối xử lạnh lùng, thay vì nhận được sự chú ý như y tưởng tượng. Ngược lại còn nhận được ánh mắt bàn tán từ mọi người. Phong Tử, có thích không?.

Không sao, nếu không thích càng tốt. Y càng tức giận, cậu càng vui vẻ.

Hắc hắc hắc, hắc hắc hắc hắc.

Khi về đến nhà, xung quanh không còn người khác, Bùi Thương tự cười vui vẻ một mình. Cười cười, cậu đột nhiên phát hiện Phó Trầm không chỉ nắm tay cậu. Thậm chí còn muốn kéo cậu ôm vào trong ngực.

?????

Nụ cười của Bùi Thương dần trở nên cứng đờ. Cậu quên mất bên cạnh mình còn có Phó Trầm.

Tại sao Phó Trầm lại hành động như vậy?. Bùi Thương hoảng sợ vùng vẩy, rút tay khỏi người Phó Trầm. Bước sang một bên, lớn tiếng nói:

"Anh đang làm gì vậy?. Anh có biết nam nam thụ thụ bất thân không."

Nam nam...... Thụ thụ bất thân?.

Phó Trầm có chút ủy khuất rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Nhưng Thương Thương, chúng ta là bạn đời hợp pháp."