Chương 11: Thương Thương đừng sợ, có anh ở đây.

——

Nhìn thấy mình và Phong Tử chỉ cách nhau một cánh tay, Bùi Thương mỉm cười nhìn Phong Tử đối diện: "Tôi không giả điên, nói đến giả điên, Phong Phong cậu diễn rất giỏi mà đúng không?."

Bị chọc trúng tâm, Phong Tử tức giận đến mức vẫn cố gắng mỉm cười:

"Ca ca, anh đang nói cái gì vậy?. Em nghe không hiểu?."

"Chen chân vào tình cảm của anh họ, xúi giục chia rẽ quan hệ của người khác, Phong Phong, đây không tính là giả điên nhỉ?."

Bùi Thương mỉm cười, bước thêm một bước lại gần Phong Tử:

"Cậu muốn thay thế vị trí của tôi để đến với Phó Trầm phải không?. Phong Phong, cậu chỉ là một diễn viên nhỏ, cậu có tư cách gì để đứng bên cạnh Phó Trầm?."

Nhìn thấy khuôn mặt của Phong Tử thay đổi từ cam, vàng, xanh lá cây, xanh lam và tím,.. Bùi Thương thầm cười đến mức đau bụng.

[Phong Tử, không lẽ mày sẽ thất bại sao?. Hiện tại mày không thể đối đầu với Bùi Thương , mày thật sự là kẻ thua cuộc ư.]

"Cho dù bây giờ tôi ly hôn với Phó Trầm. Bên ngoài có rất nhiều người thích Phó Trầm như vậy, cũng sẽ không đến lượt một kẻ như cậu ở bên anh ấy."

"Không thể nào!!."

Trên thực tế, Bùi Thương không cao bằng Phong Tử. Khi hai người đối mặt nhau. Bùi Thương rất tự tin kiểm soát được tình hình, cậu nhếch môi cười:

"Không tin?. Không tin thì cậu cứ thử xem. Cố gắng hết sức xem Phó Trầm có chọn người như cậu không."

Phong Tử dần dần thở dốc. Lời nói của Bùi Thương gần như tát mạnh vào mặt y. Cảnh tượng hai người hôn nhau vừa rồi lại hiện ra trước mắt y.

"... Bùi Thương. Đừng hòng kiêu ngạo như thế!."

Thấy khoảng cách đã đủ, Phong Tử miễn cưỡng nén cơn tức giận, vừa định chuẩn bị cùng Bùi Thương lôi lôi kéo kéo đánh nhau. Sau đó lợi dụng lúc hỗn loạn mà rơi xuống bể bơi.

Nhưng y phát hiện nụ cười nơi khóe miệng Bùi Thượng có chút...hình như có ác ý?.

Đầu óc y còn chưa kịp phản ứng, tay của y vừa vươn ra còn chưa chạm vào Bùi Thương. Thế mà Bùi Thương lại bất ngờ nghiêng về phía bể bơi mà rơi xuống nước.

Khoảnh khắc rơi xuống nước, Phong Tử rõ ràng nhìn thấy nụ cười đùa cợt thả trên mặt Bùi Thương.

Dựa vào đâu. Bùi Thượng từ khi nào lại trở nên hiểm độc như vậy. Mặc dù trước giờ với tính cách Bùi Thương rất ít tiếp xúc với người khác. Hiện tại liền trực tiếp không có bất kỳ động thái mà ngã xuống nước?.

"Bùm ——!!."

Tiếng rơi xuống nước cũng không quá yên tĩnh, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.

Phong Tử hoàn toàn ngốc tại chổ. Bùi Thương cư nhiên biết được ý đồ của y, hiện tại y không biết phải nên làm gì cho đúng.

[Ai rơi xuống nước?.]

[Hình như là Bùi Thương đi...Này, Bùi Thương có biết bơi không đấy?.]

Trên thực tế, bể bơi không sâu, Bùi Thương hoàn toàn không thể chìm trong nước.

Bùi Thương thực sự bơi lội rất giỏi. Cậu nổi trên mặt nước, cố tình lắc lư thật mạnh, trông như [Tôi không biết bơi, tôi sắp chết đuối, cứu tôi với!!! Chu mi ngaaaa!!.]

Để làm cho hiệu ứng trở nên chân thực hơn, cậu thực sự đã sặc mấy ngụm nước.

3...2...

Còn chưa đếm đến 1, trong bể bơi vang lên một tiếng, nước bắn tung tóe. Sau đó có người vòng tay qua eo Bùi Thương.

"Khụ khụ......"

Bùi Thương đang chuẩn bị xin lỗi người đang cứu mình. Khi mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt của Phó Trầm, cậu lại nghẹn ngào không nói nên lời.

Vì sao Phó Trầm lại nhảy xuống cứu cậu vậy??.

Kiếp trước, Khi Phong Tử giả vờ bị cậu đẩy xuống nước, người “cứu” Phong Tử không phải Phó Trầm mà là một thanh niên khác họ Lâm.

Bùi Thương tin chắc rằng những người ở đây sẽ nhiệt tình đến cứu cậu khi cậu rơi xuống nước. Hơn nữa cậu biết bơi nên mới đoạt công của Phong Tử. Kết quả người tới cứu cư nhiên là Phó Trầm, cậu nên ứng phó làm sao trong tình huống này đây?.

Gắt gao bám lấy bả vai của Phó Trầm, Bùi Thương run rẩy lên vì "sốc". Cậu dường như bị sặc nước và ho liên tục, cậu thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Nhưng thực ra cậu đang im lặng suy nghĩ.

Có nên khen ngợi, thân hình của Phó Trầm thực sự rất hoàn hảo hay không. Sau khi bị nước làm ướt, thân hình của Phó Trầm hiện ra đặc biệt rõ ràng.

Chiếc áo sơ mi ướt đẫm phác hoạ đường nét cơ ngực to lớn, phía sau lưng hiện rõ đường cong quyến rũ lúc ẩn lúc hiện. Bùi Thương yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, cũng không quên nhiệm vụ của mình. Giả vờ sợ hãi, run rẩy trong lòng ngực của Phó Trầm.

Cậu nhận thấy cơ thể Phó Trầm cứng đờ trong giây lát. Có vẻ như hắn sắp chán ghét cậu?.

Hắc hắc hắc....

Kết quả giây phút tiếp theo, Phó Trầm cư nhiên siết chặt bàn tay ôm lấy cậu.

"Thương Thương đừng sợ, có anh ở đây."

Từ "Thương Thương" một lần nữa từ miệng Phó Trầm phát ra khiến Bùi Thương bị sốc. Đây là điều mà Phó Trầm sẽ nói sao?.

Bỏ qua vấn đề Phó Trầm có bị người khác đoạt xá hay không, Bùi Thương thật sự đang ướt đến mức rùng mình vì lạnh. Khi Phó Trầm đưa cậu đến nơi an toàn.

Phó Trầm liền gọi Trình Hiên đi tới:

"Cậu đến xem, em ấy có sao không."

"Ách, để tôi nhìn xem."

Trình Hiên là bác sĩ riêng của Phó Trầm - nhưng bản thân anh ta lại là viện trưởng, đặc biệt cực kỳ giàu có nên có chút tùy hứng.

Trình Hiên băng qua đám đông đến trước mặt Bùi Thương, đơn giản kiểm tra một chút, sau đó vỗ tay đứng lên:

"Không có gì nghiêm trọng, cậu ấy chỉ bị sặc một ít nước. Cần nghỉ ngơi một lát."

Phó Trầm gật đầu, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại lộ vẻ suy tư.

Bùi Thương sử dụng tầm nhìn của mình biết được rằng tất cả mọi người đã tụ tập ở đây sau khi họ nghe được tin tức.

Được rồi, nếu đã đông đủ vậy thì hãy xem tài diễn xuất của cậu nhé.

"Ca ca, anh..." Phong Tử khóe miệng giật giật, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Bùi Thương liền cắt đứt lời nói của Phong Tử, không để y có bất kì cơ hội lên tiếng. Cậu nhìn chằm chằm vào Phó Trầm với vẻ mặt đáng thương:

"Ân...Phó Trầm, em không cẩn thận trượt chân rơi xuống bể bơi, không liên quan gì tới Phong Phong..."

"Khụ khụ...Phó Trầm, là do em tự mình ngã xuống. Em không có cãi nhau với Phong Phong. Khụ...khụ, Phong Phong thực sự không đẩy em..."

Đột nhiên, khi nghe thấy tiếng ai đó rơi xuống nước, những người gần đó không rõ sự việc đều tụ tập xung quanh vây xem.

Ban đầu mọi người chỉ đơn thuần lo lắng và có chút tò mò. Không ngờ sau khi Bùi Thương được cứu, câu đầu tiên mà cậu nói lại là giúp Phong Tử giải vây.

Nói xong mấy câu, mọi người chợt hiểu ra vấn đề, trong mắt có chút đồng cảm nhìn Bùi Thương. Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán

[Này, hình như Bùi Thương đang cố gắng hết sức bảo vệ danh tiếng cho em trai mình a.]

[Đúng rồi, tôi cũng thấy vậy. Bằng không một người bình thường sắp bị chết đuối sao lại nói: Tôi tự ngã, tôi không trách hắn ư?.]

[Cậu ta là Phong Tử đúng không?. Chắc chắn đã cãi nhau với Bùi Thương nên đã đẩy Bùi Thương xuống nước.]

[Bùi Thương quả là một người anh tốt! Ngay cả khi em trai đẩy mình xuống nước, cậu ấy không hề tức giận mà thậm chí còn tìm cách bào chữa giải vây cho em mình.].....

Sau khi thấy một màn cảm động, mọi người nhìn Phong Tử có chút không nói nên lời, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Cho dù có đẩy anh họ của mình xuống nước, Phong Tử cũng chỉ đứng nhìn mà không nhảy xuống cứu, vẫn là Phó Trầm tới cứu! Thật là vô tâm!!.

Trình Hiên có tính cách vô tư thẳng thắn nhất. Anh là người đầu tiên nói:

"Ta nói ngươi Phong Phong, ngươi cho dù cùng Bùi Thương cãi nhau, cũng không thể đem cậu ấy đẩy xuống nước được đúng không?. Đây là lỗi của ngươi."

"Không phải." Phong Tử vội vàng phản bác:

"Tôi không có đẩy anh ta! Là chính anh ta tự mình ngã xuống."