Chương 10: Phong Tử đến gây rối.

——

Tổn thọ, tổn thọ!. Phó Trầm trước đây chưa bao giờ gọi cậu là Thương Thương!.

Phó Trầm bình thường luôn gọi cậu là Bùi Thương nga!. Cách xưng hô này quá đáng sợ. Đột nhiên nghe thấy từ "Thương Thương" từ trong miệng Phó Trầm, cậu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể. Bùi Thương run rẩy dữ dội mà quay mặt bỏ chạy.

Phó Trầm điên rồi. Không đúng, thật sự điên rồi. Cậu lắc lắc lòng bàn chân, cấp tốc bỏ chạy thật nhanh. Sau khi thành công bỏ trốn, cậu hưng phấn chạy ra ngoài hai dặm, cậu thậm chí còn quay đầu nhìn nhìn bóng dáng Phó Trầm.

Phó Trầm vẫn đứng tại chỗ, không đuổi theo. Điều này khiến Bùi Thương thở phào nhẹ nhõm.

“Phew—thật may quá, anh ta không đuổi theo mình nha”.

Bùi Thương thực sự sợ chính mình không cẩn thận sẽ lại rơi vào cái hố lớn mang tên Phó Trầm.

Vuốt vuốt ngực, Bùi Thương lẩm bẩm tự ám chỉ chính mình: "Bùi Thương, bây giờ mày không được thích Phó Trầm. Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai ra, anh ta không có gì tốt đẹp cả. Tránh xa anh ta ra, nhất định phải ly hôn ...".

Bùi Thương đang tẩy não chính mình, không nhận ra bạch liên hoa trà xanh đã lặng lẽ tiếp cận mình.

"Em đã nói anh rồi, anh họ." Một giọng nói không mấy thân thiện vang lên sau lưng Bùi Thương.

"Uhhhhhh!"

Bùi Thương giật mình quay lại, tưởng Phó Trầm đi tới, nhưng khi nhìn kỹ hơn, cậu lại nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc đáng ghét.

Nha nha nha, đây chẳng phải là em họ Phong Tử, bị Phó Trầm truy sát đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng, chết thảm sao.

Bùi Thương chợt nhớ ra Phong Tử cũng là một trong những "họ hàng và bạn bè" ở kiếp trước vây quanh tham gia cuộc vui xem Phó Trầm có thật sự hôn cậu hay không.

Nhưng lần này cậu cùng Phó Trầm hôn nhau, sợ rằng trong lòng y đang tức giận đến nổ tung phổi phải không?. Này, chắc không phải đang gấp đến mức vội đi tìm cậu gây rắc rối sao?.

Bùi Thương lập tức thả lỏng, giọng điệu trở nên lúng túng: "Ồ, là em à. Em họ, tìm anh có việc gì sao?."

Bởi vì kiếp trước liên quan đến Phó Trầm, cậu đối với người em họ này cảm thấy có chút phức tạp, có lúc cậu thậm chí không muốn nghe những gì Phong Tử nói.

Nhưng bây giờ việc cậu có yêu hắn hay không, không còn quan trọng nữa. Cậu muốn xem lần này Phong Tử sẽ tán tỉnh Phó Trầm như thế nào.

Phong Tử thực sự tức giận. Trong số những người vừa rồi trêu chọc Bùi Thương, y là người nhiệt tình nhất.

Bởi vì y chắc chắn Phó Trầm sẽ không hôn Bùi Thương ở nơi công cộng, thậm chí với tính cách của Bùi Thương, cũng sẽ không có lá gan chủ động.

Y vốn là muốn đợi đến khi Bùi Thương bị Phó Trầm cự tuyệt, xấu hổ không còn mặt mũi gặp mọi người , y sẽ liền tiến tới châm chọc một chút.

Nhưng y không ngờ, Phó Trầm lại hôn Bùi Thương mà không nói một lời. Cảnh tượng đó đặc biệt chói mắt. Khi mọi người đang cười đùa vui vẻ, chỉ có khuôn mặt y không khỏi tối sầm lại.

Từ trong bóng tối y vẫn luôn chờ Bùi Thương rời đi, Phong Tử không thể nhịn được mà xuất hiện. Nhìn thấy thái độ của Bùi Thương vui vẻ hơn trước, Phong Tử tức giận không nhịn được cười:

"Ca ca, em tới khuyên anh một chút, Phó Trầm, anh ấy thật sự không thích anh. Anh đừng gây rắc rối cho anh ấy nữa."

Bùi Thương ban đầu rất thích thú nhìn chằm chằm vào người em tốt của mình, chờ đợi xem từ miệng em họ có thể nói ra những điều tốt đẹp gì.

Kết quả đâu?. Lời nói hoàn toàn giống y như trước đây. Những lời này lúc đó có thể khiến cậu cảm thấy tự ti và sợ hãi, nhưng hiện tại hoàn toàn không có chút sức công kích nào.

"Ồ, là vậy sao." Bùi Thương nhún vai: "Không sao đâu, chỉ là hôn nhân thương nghiệp thôi, không thích thì không thích vậy."

"Anh."

Phong Tử tức giận, cười lạnh nói thêm: "Anh thực sự cho rằng Phó ca thích anh nên mới hôn anh ở nơi đông người phải không?. Phó ca, anh ấy chỉ quan tâm đến thể diện của mình mà thôi. Đừng có đắc ý tự cho mình là đúng."

"Ồ~~~~".

Bùi Thương kéo dài giọng, dường như đồng ý với câu nói của Phong Tử, nhưng lời nói của cậu lại khiến Phong Tử phun ra ba ngụm máu:

"Vậy tôi không thể tự cho là đúng, tôi hiện tại nên đi súc miệng nhỉ. Để không cùng Phó Trầm dính dáng, em họ cảm thấy như thế nào?."

Nói xong, Bùi Thương giả vờ suy nghĩ sâu xa, như đang phân vân liệu bản thân có nên làm điều này ngay lập tức hay không.

Giọng điệu châm chọc của Bùi Thương. Với cách hành động trái ngược nhau. Nó mang lại cho Phong Tử cảm giác bất lực khó chịu.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Bùi Thương, Phong Tử tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Nếu y không phải là diễn viên có thể dễ dàng kiểm soát được tình huống và đây lại là biệt thự của Phó Trầm, y đã thật sự đánh mất bình tĩnh từ lâu.

"Bùi Thương, anh đừng giả vờ ở đây nữa. Anh cho rằng giả vờ không yêu Phó Trầm, liền làm vẻ mặt không quan tâm?. Anh cho rằng mình là ai chứ."

"Tôi không giả vờ." Bùi Thương trông rất ngây thơ nói:"Mặc dù Bùi gia không lớn mạnh bằng Phó gia, nhưng tôi vẫn tốt hơn một diễn viên nhỏ như cậu rất nhiều."

Như muốn cố ý chọc giận Phong Tử, Bùi Thương tiến lên hai bước nói với giọng điệu ngạo mạn. Suýt chút nữa đem y tức bay lên trời:

"Em họ, em vất vả kiếm tiền từ việc đóng phim, em cho rằng lợi nhuận hàng tháng của em cao bằng công ty của cha anh sao? Chắc là không đâu nhỉ."

"Nhưng anh chỉ là một tên vô dụng. Chính anh cái gì cũng không làm được" Phong Tử tức giận nói:

"Ồh. Anh thật sự không có ưu điểm gì đặc biệt nhưng anh có tiền nha, có lão cha yêu thương, có bạn bè. Em họ, em có thể trở thành phú nhị đại nằm một chổ hưởng thụ như anh không? Anh có thể nha."

Bùi Thương càng nói càng hưng phấn, càng nói hăng hái, khiến Phong Tử không nói nên lời, đồng thời sắp nghẹn tức đến nổ phổi.

Đúng rồi!!. Tại sao trước đây cậu không nhận ra rằng mình thực sự sống rất hạnh phúc?. Cậu có một người cha luôn yêu thương mình và một người bạn tốt như Thịnh Văn Cảnh luôn giúp đỡ cậu bằng mọi cách có thể.

Ừm thì, có thêm một người yêu cậu sâu sắc nhưng lại không hề thể hiện ra ngoài. Điều này thật khó chịu, nhưng điều này không thể được tính, trong số những lý do khiến cậu cảm thấy hạnh phúc.

Nhìn thấy Phong Tử vẻ mặt sắp tức chết, Bùi Thương trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Bùi Thương, anh điên rồi." Giọng nói Phong Tử run run, chứng tỏ y đang kiềm chế cơn giận.

Ngoài hai người bọn họ ở đây, còn có rất nhiều người thân, bạn bè của Phó Trầm, mặc dù không tụ tập ở đây, nhưng nếu có náo loạn thì mọi người nhất định sẽ phát hiện.

Phong Tử tức giận đảo mắt một vòng, chợt phát hiện mình đang đứng ở bể bơi cùng Bùi Thương.

Đúng!. Bên hồ bơi.

Y có thể giả vờ tranh chấp với Bùi Thương, sau đó giả vờ bị Bùi Thương đẩy xuống nước. Sau đó để Phó Trầm nhìn thấy cảnh này. Phó Trầm chắc chắn sẽ không thích một người chuyên đi gây rắc rối cho người khác.

Y muốn xem lúc đó Bùi Thương còn có thể đắc ý được nữa hay không.

Hai mắt của Phong Tử trong chốc lát sáng lên, khi y nhìn Bùi Thương, trong mắt y có một chút tính toán, nhưng trên khuôn mặt y vẫn bình tĩnh, bước thêm một bước về phía trước:

"Anh họ, tôi khuyên anh nên bình tĩnh, đừng giả vờ nữa."

Bùi Thương sao có thể không biết Phong Tử đang nghĩ gì?. Ngay khi Phong Tử đến tìm gây rối, Bùi Thương đã nhận ra điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cậu đã từng trải qua điều này ở kiếp trước, nếu kiếp này cậu vẫn rơi vào cái bẫy của Phong Tử thì thực sự sẽ tức chết.