Chương 1: Bị lừa

Khi đang băng qua đường, Bùi Thương suýt bị xe tải tông trúng. "Nữa đêm còn băng qua đường đột ngột như ma vậy?. Biết nguy hiểm lắm không?. Mắt mũi để đâu vậy hả!. Thật là xui xẻo."

Lão tài xế tức giận hung hăng chửi bới, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trống rỗng vô hồn của chàng thanh niên phía trước, ông ta lập tức không nói nên lời.

"Đây chắc lại là tên điên đang thất tình, chết tiệt!."

Chiếc xe tải lớn đánh lái gần như sượt qua ngón chân của Bùi Thương. Dù vậy, Bùi Thương vẫn đang thất thần đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

"Ca, chắc anh vẫn chưa biết tin phải không?. Phó Trầm muốn cùng anh ly hôn, anh ấy muốn cùng em ở bên nhau."

Giọng nói của Phong Tử tràn đầy tự tin và vui sướиɠ khi nói cho cậu biết, bén nhọn đến chói tai.

Bùi Thương theo bản năng lắc đầu nói: "Sao có thể?. Phó Trầm sẽ không làm như vậy."

"Hai người vốn dĩ chỉ là hôn nhân thương nghiệp, vì lợi ích của cả hai gia tộc mới kết hôn, hôn nhân không có tình cảm làm sao có thể kéo dài."

"Anh ấy hiện tại rất thích em, anh trai à!. Nếu em là anh, Em nhất định sẽ buông tay Phó ca, chúc phúc cho anh ấy."

Cuối cùng, Bùi Thương chỉ có thể nhấp nháy đôi môi nhìn Phong Tử, lỗ tai vù vù rốt cuộc không thể tiếp thu được lời Phong tử nói.

Bùi Thương muốn phản bác, lẩm bẩm hoảng sợ hồi lâu rồi lại không thể nói nên lời.

Phong Tử nói đúng, nếu không phải cuộc liên hôn ràng buộc, bản thân cậu cũng có chút tâm tư với Phó Trầm. Cậu vĩnh viễn không có khả năng danh chính ngôn thuận được kết hôn cùng Phó Trầm. Nhưng có ai biết được, cậu kỳ thật đã yêu thầm Phó Trầm suốt mười năm qua.

Từ lần đầu tiên cậu gặp Phó Trầm đến bây giờ, cái tên Phó Trầm đã in sâu vào nửa cuộc đời cậu. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Phó Trầm, dù chỉ là cuộc liên hôn ràng buộc, cậu đã từng cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Nhưng bây giờ cậu không có cách nào phản bác, gần như không có tư cách để phản bác. Bởi vì Phó Trầm chưa bao giờ yêu cậu, cậu có tư cách gì chất vấn về mối quan hệ giữa hắn và Phong Tử.

Bùi Thương hiện tại thật sự rất muốn nghe giọng nói của Phó Trầm, để cậu tiếp tục kiên trì an ủi bản thân đây không phải là sự thật.

Ngày hôm sau, Bùi Thương nhìn thấy một bản đơn ly hôn trên bàn làm việc.

Khoảng khắc nhìn thấy tờ đơn ly hôn kia. Bùi Thương như muốn ngã khụy xuống sàn, cả người rét run, hoàn toàn mất hồn.

Bầu không khí trở nên im lặng ngộp ngạt, lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng của Bùi Thương. Cuối cùng, Bùi Thương lấy hết can đảm hỏi thư ký của Phó Trầm bằng giọng mềm yếu:

"...Xin lỗi, bây giờ Phó Trầm, anh ấy đang ở đâu?"

"Phó tổng vừa tan làm, hiện tại đang cùng Phong Tử tiên sinh đi ăn cơm chiều."

Thư ký thấy sắc mặt Bùi Thương trở nên trắng bệch vội vàng trả lời: "Ngài muốn tìm Phó tổng sao?. Tôi lập tức giúp ngài liên hệ nhé——."

"Không, không cần đâu."

Cậu hoảng loạn xua xua tay, Bùi Thương nâng bước chân muốn bỏ chạy khỏi nơi này. Nhưng hai chân cứng đờ không tự chủ đuợc mà lùi lại phía sau một bước.

Thư ký thấy thế, lo lắng tiến lên muốn hỗ trợ. Nhưng Bùi Thương lại né tránh cánh tay của anh, loạng choạng đi ra khỏi phòng làm việc của Phó Trầm.

Trong mắt thư ký hiện lên một tia kinh ngạc - anh chưa bao giờ nhìn thấy Bùi thiếu trông như vậy.

Ngay lúc thư ký đang bối rối, khóe mắt chợt thoáng thấy bản thỏa thuận ly hôn trên bàn. Chẳng lẻ Bùi Thương thiếu gia đã nhìn thấy đơn ly hôn, mà hiểu lầm điều gì đó?.

Thư ký bắt đầu do dự. Không biết có nên nói về việc này cho Phó tổng biết không?.

——

Bùi Thương không biết chính mình đã rời khỏi biệt thự của Phó gia bằng cách nào. Cậu rất muốn hỏi Phó Trầm tại sao?. Nhưng lúc này Phó Trầm đang bận ăn tối với Phong Tử.

Thật buồn cười, mặc dù cậu là bạn đời trên danh nghĩa của hắn. Nhưng hai người lại trông giống như không có bất kì quan hệ gì, còn Phong Tử thỉnh thoảng lại có thể mời hắn đi ăn tối.

Phó Trầm thậm chí còn đầu tư vốn trợ giúp Phong Tử trở thành một diễn viên nổi tiếng. Cậu không biết bản thân đã đi bao lâu rồi, bầu trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Bùi Thương lảo đảo đi trên đường với nụ cười gượng gạo buồn bã. Quên đi, trải qua quá nhiều việc, cậu đã rất mệt mỏi, cậu thật sự không muốn yêu đương như vậy nữa.

Quan hệ mập mờ giữa Phó Trầm và Phong Tử là gì cậu không muốn biết, điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Chờ Phó Trầm đưa giấy thỏa thuận ly hôn, cậu nhất định sẽ ký.

Sau khi ly hôn, cậu sẽ quên hắn, Phó Trầm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu - không còn quan hệ: