🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Trong tủ lạnh có một đống hộp đồ ăn, Khương Dung Hiên tùy tiện rút ra mấy hộp đưa cho hắn. Mã Trì lúc này đã đói lả rồi nên cũng không quá kén chọn, Khương Dung Hiên đưa cho hắn cái gì hắn liền hâm nóng cái đó ăn lót bụng.
Chờ sau khi đồ ăn đã nóng hổi, hắn mở ra mới phát hiện tất cả các món này đều toàn rau củ quả.
‘Người theo chủ nghĩa không thịt không vui’ như Mã Trì thật muốn câm lặng.
Mã Trì vừa nhai cơm vừa oán giận với Khương Dung Hiên: “Sếp Khương nhỏ à, cậu cũng keo kiệt quá rồi đấy, khó khăn lắm tớ mới được tới ăn ké bữa cơm nhà cậu, thế mà một miếng thịt cũng không có là sao.”
Khương Dung Hiên không thèm để tâm trực tiếp ném qua một cái gối ôm: “Thích ăn thì ăn, không ăn thì lượn.”
Mã Trì chụp được gối ôm, phận ăn ké nên cũng chột dạ, hiểu của cho là của nợ liền ngưng nháo không dám ném lại, lủi thủi đi qua phòng khách thật cẩn thận đem gối ôm đặt trên sô pha.
Mã Trì ngồi trở lại bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, còn chưa động đũa, mắt đã thấy Khương Dung Hiên lại đi tới, lấy trong tủ lạnh ra một túi tương ớt nhỏ.
Bao bì của tương ớt không chính quy chút nào, chỉ đơn giản được đóng trong túi ni lông nhỏ, giống như mấy món nhưỡng bì* bán tràn lan ở các quán ven đường, trông thật không hợp vệ sinh.
Món nhưỡng bì
Khương Dung Hiên đem bịch tương ớt đặt trên bàn: “Nếu thật sự không thể ăn chay thì trộn cái này vô mà ăn.”
Nói xong y lại quay đầu đi vào phòng khách, Mã Trì mơ hồ nghe thấy hắn lẩm bẩm: “Nhưng mà tôi nghĩ cũng không cần đâu…”
Mã Trì nhìn nhìn tương ớt đã thấm dầu bên ngoài, quyết đoán lựa chọn thà ăn mấy món chay toàn màu xanh lục kia. Thức ăn chay tuy rằng nhìn không ngon bằng thịt, nhưng ít nhất còn sạch sẽ nha!
Đồ hắn hâm nóng là món cải rổ xào, rau diếp xào cùng với đậu hũ khô xào cần tây.
Rau diếp xào
Đậu hũ khô xào cần tây
Mã Trì mang tâm lý ghét bỏ gắp đại một miếng đậu hủ khô ăn trước, không phải hắn thích ăn đậu hũ khô, chủ yếu là vì đậu hũ khô với cần tây trông có vẻ là món ngon nhất trong những món này rồi.
Mã Trì cho đậu hũ khô vào bát, cân nhắc một lúc lâu, quyết định lại gắp thêm một đũa cơm đặt lên bên trên, muốn dùng cơm bọc lấy miếng đậu hũ rồi ăn, làm như vậy lúc ăn có thể dịu bớt vị độc lạ của đậu hũ thừa.
Có lẽ là quen ăn nhiều thịt cá, giờ chỉ có mỗi cơm làm Mã Trì cảm thấy thật sự rất khó nuốt.
Loay hoay một hồi, Mã Trì vẫn quyết định tuân theo tiếng gọi của con tim, dứt khoát ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn Khương Dung Hiên kêu: “Sếp Khương nhỏ ơi, anh Dung Hiên ới, có thể cho tớ mượn ít tiền gọi đồ ăn không?”
Khương Dung Hiên lại ném gối ôm qua: “Nói chuyện bình thường coi! Có thấy sởn da gà hay không hả?”
Mã Trì lưu manh cười hai tiếng, sau đó chuyển sang giọng vừa nịnh nọt vừa đáng thương: “Mượn tí tiền đi mà sếp Khương, tớ muốn ăn BBQ, tớ muốn ăn thịt.”
Khương Dung Hiên đi qua nhặt gối ôm lên, nhìn Mã Trì năn nỉ ỉ ôi trông đến là sốt ruột thực sự thành công làm y hao hết kiên nhẫn, chân mày y cau lại: “Muốn đặt cơm sao nãy không nói? Phiền muốn chết.”
Y cúi đầu nhìn thoáng qua, hộp vừa rồi là rau dưa xào, đồ ăn màu xanh lá vì bị hâm nóng nhiều lần đã trở nên mềm oặt, còn có chỗ biến thành màu đen, bộ dạng đúng thật không tốt lắm. Y cầm đôi đũa gắp thử một miếng cải lên nếm.
Vốn tưởng rằng Mã Trì ghét bỏ là bởi vì đồ ăn đã không còn ngon, nhưng y ăn vào vẫn thấy tuy nấu nhiều làm màu sắc món ăn có chút thay đổi, nhưng không hề ảnh hưởng đến hương vị, tức khắc quay sang bất mãn với Mã Trì.
“Cái này không ngon sao? Không cho mượn, ăn đi.”
Khương Dung Hiên trước giờ tiêu tiền luôn hào phóng, Mã Trì không ngờ mình yêu cầu nhỏ xíu thế mà cũng bị từ chối.
“Không phải chứ anh ơi, cậu phá sản hả? Một bữa thịt nướng, 500 tệ cũng không cho, quá keo kiệt.”
Khương Dung Hiên quay đầu, lạnh nhạt mà nhìn hắn: “Chê tôi keo kiệt thì đi tìm bạn nào rộng lượng mà xin ở nhờ đi.”
Mã Trì nghe vậy lập tức câm miệng.
Khương Dung Hiên đi đến tủ lạnh, lấy ra mấy món thịt hâm nóng một chút rồi đặt trước mặt Mã Trì, “Thịt nè, đã cái nư chưa.”
Hoan hô, màu sắc đồ ăn thừa hâm đi hâm lại đương nhiên không đẹp, nhưng thịt trông ngon hơn nhiều so với ba món chay đó á trời.
Mã Trì miễn cưỡng gắp một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, giây tiếp theo trợn tròn mắt nhìn thịt gà kho tàu đã có chút đen ở trước mặt, biểu cảm không thể tin được.
Thịt gà kho tàu
Món này… món này sao lại ngon như vậy!?
Mã Trì vội vàng gắp thêm mấy miếng bỏ vào miệng, phát hiện mấy miếng bên dưới thấm nước súp càng ngon hơn, lại không có dầu mỡ.
Có hai món thịt được hâm nóng là thịt gà kho tàu cùng với thịt bò hầm sốt cà chua, Mã Trì ăn hết thịt gà xong bắt đầu xử qua thịt bò.
Thịt bò nạm cà chua vốn dĩ là món canh, súp so với món thịt gà kho tàu đương nhiên nhiều hơn, Mã Trì ăn từng ngụm lớn, quyết đoán trực tiếp đổ hộp đồ ăn vào trong bát, trộn thịt bò và cà chua vô cơm ăn.
Ăn xong hết thịt, hắn cũng đem cơm chan canh toàn bộ ăn sạch sẽ.
Vóc dáng Mã Trì không béo, nhưng cũng tuyệt đối không gầy, sức ăn của hắn vẫn là một thứ gì đó mà khoa học chưa lý giải được. Ví dụ như gặp được đồ ăn ngon chẳng hạn, hắn có thể ăn liền mấy tô cơm, gặp đồ ăn không hợp khẩu vị ăn ba miếng liền bỏ đũa kêu no rồi. Tình huống hôm nay hiển nhiên thuộc về trường hợp một, Mã Trì không chút ngần ngại bưng cái bát còn dính nước sốt cà chua bới thêm một chén cơm.
Tủ lạnh vẫn còn mấy cái hộp đồ ăn, bên trong phỏng chừng còn thịt, nhưng Mã Trì không hâm nóng món mới mà đặt mục tiêu lên mấy hộp rau củ đã hâm hồi nãy. Tuy rằng đầu bếp trình độ cao thật đấy, làm thịt gà cùng thịt bò không hề ngấy, nhưng dù sao thì ăn nhiều thịt vẫn hơi ngán chứ. Cho nên hắn nhắm mắt quay lại mấy món rau vẫn còn đang bơ vơ ở đó.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa, hai món mặn kia đã thành công khiến hắn tin tưởng vào tài nấu nướng của đầu bếp, cho nên hắn thầm nghĩ ba món rau này chưa chắc đã dở đến vậy.
Mã Trì gắp một đũa rau diếp bỏ vào miệng không hề do dự. Sự thật chứng minh hắn không đặt niềm tin nhầm chỗ, món rau diếp xào này má nó ăn ngon dữ thần, nhức nách!
Do hâm nóng lại nên nhìn hơi oặt ẹo, nhưng ăn rồi mới biết rau vẫn còn giòn chứ không ỉu như bề ngoài. Bên trong còn cho thêm chút ớt cay, vị cay nhẹ lấn át vị đắng của rau, chỉ còn dư lại vị ngọt thanh trên đầu lưỡi.
Mà vị cay cũng đáng để bàn riêng. Có loại ớt cay xé lưỡi, có loại ớt cay vừa đủ, nhưng ăn xong lại khiến dạ dày nóng khó chịu. Nhưng món này cay lại lấy hương làm chủ, là loại làm người ta vô thức ăn xong rồi mới phát hiện ra miệng mình hơi sưng lên vì cay.
Không có cái loại ớt nào có thể làm được như vậy, phỏng chừng chính là sa tế đầu bếp tự làm ra.
Mã Trì nhìn thoáng qua bịch tương ớt trông rẻ tiền kia.
Chẳng lẽ…
Hắn bóc màng nilon ra, dùng chiếc đũa chấm một chút bỏ vào miệng, Mã Trì rùng mình cảm giác cay cay kí©h thí©ɧ lan tỏa trong miệng, chính là vị cay giống như món rau diếp xào vừa nãy. Mã Trì hai mắt sáng lên, mặc kệ có dính dầu hay không, trực tiếp trộn tương ớt với cơm.
Lại thêm một chén cơm lớn xuống bụng.
Hai món chay kia từng bị ghét bỏ giờ chẳng còn lại gì, Mã Trì chén sạch bách từ trên xuống dưới.
Điều khiến hắn choáng váng là món đậu hũ khô xào cần tây là dùng mỡ heo để xào, ngon đến mức hắn thiếu chút nữa liếʍ sạch bát cơm.
Món ăn có thể thử thách trình độ của người đầu bếp cao hay thấp rõ ràng nhất không phải thịt cá mà là món chay.
Bởi vì có một số nguyên liệu nấu ăn bản thân nó đã ngon rồi, mà mấy món rau mới là thật sự không hề có hương vị gì nhiều, do vậy yêu cầu đầu bếp phải biến tấu xử lý rất công phu.
Trong đó khó nhất chính là món thuần chay. Giống như món lúc nãy dùng mỡ heo xào thức ăn không tính là thuần chay, bản thân mỡ heo đã mang theo mỹ vị, khiến Mã Trì bội phục vẫn là món rau diếp xào kia kìa.
Mã Trì đỡ cái bụng no căng ngồi nhìn mấy hộp đồ ăn trống rỗng mặt ngu ngu, dường như vẫn đang chìm trong mỹ vị, lại dường như đã tỉnh.
Cái này là Khương Dung Hiên đoán, y không quan sát Mã Trì ăn cơm nhưng y nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, tối nay Mã Trì ăn ba chén rưỡi, ăn sạch sẽ no nê quá trời như vậy thì hẳn cũng nên tỉnh ra rồi.
Khương Dung Hiên gõ gõ cái bàn: “Hoàn hồn đi, ăn một bữa cơm mà ăn đến ngu luôn sao?”
Mã Trì chuyển động đôi mắt to tròn, ợ lên một tiếng rồi mới nói: “Sếp Khương nhỏ này, cậu mua đồ ăn chỗ nào vậy? Ăn quá ngon đi, tớ không nghe thấy Tô Thành có nhà hàng lớn nào mới khai trương mà ta.”
“Không phải nhà hàng, quán cơm nhỏ ven đường thôi.” Khương Dung Hiên dựa vào bàn, cười nhạt nhìn hắn: “Thế nào, vừa rồi không phải đòi đặt cơm sao, cậu lật mặt hình như cũng hơi nhanh rồi đấy?”
Y lại nhìn thoáng qua tàn cục trên bàn, ghét bỏ bĩu môi tấm tắc hai tiếng: “Dạ dày cậu cũng to ghê nhỉ.”
Mã Trì nhẹ nhàng lắc đầu: “Là tớ có mắt mà không thấy Thái Sơn, may là không đặt đồ ăn, bỏ lỡ mỹ vị như vậy tớ sẽ hối hận cả đời đó.”
“Chà chà! Quán cơm ven đường nhà ai có thể nấu ra đồ ăn ngon siêu cấp như vậy. Nè, cách nhà cậu có xa hay không? Hay là ngày mai chúng ta đi thêm một lần đi?”
“Đồ nguội hâm nóng lại mà còn ngon như vậy, tớ muốn nếm thử lúc mới làm xong mùi vị nó ngon cỡ nào.”
“Được thôi, tối mai tan tầm, tớ dẫn cậu đi.”
Mã Trì cho rằng Khương Dung Hiên sẽ từ chối bởi vì y rất bận, nhưng sau đó nghĩ lại thì hắn hiểu ra. Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn ngon, phỏng chừng Khương Dung Hiên cũng không từ chối được cám dỗ, vốn đã định đi rồi nên mới thuận tiện dẫn cậu đi chung.
Khương Dung Hiên nghe xong phân tích của hắn, khẽ cười một tiếng không nói gì, lên lầu đi ngủ.
Khương Dung Hiên tới Tô Thành là vì công việc, hôm sau y ở chi nhánh công ty bận rộn cả một ngày, tới buổi chiều tan tầm mới liên lạc với Mã Trì cùng đi ăn cơm. Mã Trì vẫn tích cực như cũ, lúc nhận được tin nhắn của y người đã bay đến dưới công ty đứng chờ.
Khương Dung Hiên vừa xuống lầu liền thấy Mã Trì toàn thân ăn mặc rất nghiêm túc. Dừng lại cách Mã Trì 2 bước, Khương Dung Hiên cẩn thận đánh giá, nhìn cách cái bụng nhô lên của người kia y cười cười: “Ăn mặc chỉnh tề như vậy làm gì? Đi hẹn hò à?”
Mã Trì đương nhiên thấy được trào phúng trong mắt y, kéo kéo áo khoác tây trang che lại cái bụng.
“Hẹn hò gì chớ, tớ đây là đi nói chuyện làm ăn.” Mã Trì nói: “Không phải hôm qua cậu nói chỗ kia là quán cơm ven đường sao, nấu ăn ngon như vậy nhưng lại mở tiệm ven đường, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ ông chủ không có tiền đó.”
“Đồ ăn người này làm tuyệt đối là mỹ vị khó tìm, nếu tớ đi đầu tư ông chủ nhất định rất vui. Đến lúc đó tớ bỏ tiền, ông chủ bỏ tài, hai chúng tớ có thể đem tiệm cơm phát triển thành chuỗi nhà hàng toàn quốc, làm giàu không khó! Đến lúc đó, ba tớ phải rửa mắt mà nhìn tớ rồi năn nỉ tớ về nhà, thừa nhận là ổng sai rồi ha ha ha……”
Khương Dung Hiên nhíu mày, nhìn Mã Trì như một tên ngốc. Vài lần định mở miệng vẫn không nhẫn tâm đánh gãy mộng đẹp của hắn.
Lý Tư Niên đột nhiên đến Tô Châu, tuy rằng bên ngoài nhìn như bị Lý gia đuổi đi, nhưng từ lần hợp tác cùng Xuyên Hiệp có thể nhìn ra đối phương hơn phân nửa là có mục đích riêng. Phá hư chuyện hợp tác là cố ý, đến sống ở nông thôn tám chín phần mười cũng là cố ý.
Thân là một trong những người thừa kế của nhà họ Lý, người ta ngay cả sản nghiệp nhà mình cũng không cần, nói không chừng chính vì chán ghét thương trường anh lừa tôi gạt, trốn đến đây sống thanh tịnh, làm sao có thể đồng ý cùng người vừa thấy liền biết không có đầu óc như Mã Trì hợp tác?
Mã Trì tự nằm mơ còn chưa đủ, còn một đòi hai phải bắt Khương Dung Hiên đồng ý với hắn: “Chỉ cần con người ta còn sống dựa vào đồ ăn thì dịch vụ ăn uống sẽ không bao giờ phá sản! Cậu nói xem có phải tớ rất thông minh hay không?”
Khương Dung Hiên có lệ gật đầu: “Ừ, cậu nói đúng, cậu là nhất. Cố lên, lần này nhất định sẽ thành công!”
Mã Trì hăng hái đi theo Khương Dung Hiên đến tiệm cơm Lý Tư Niên ở ngoại ô thành phố, đáng tiếc ra đường không xem hoàng lịch, lời mời đầu tư hợp tác cùng với lý do thoái thác hắn chuẩn bị tốt ở trên đường một chữ cũng không có cơ hội dùng tới.
Bởi vì tiệm cơm hôm nay không mở cửa.
Khương Dung Hiên đi lên, thấy trước cửa kính quán cơm dán 1 tờ giấy A4, mặt trên là thông báo viết tay: Ông chủ quá mệt mỏi, lười mở cửa, nghỉ mấy ngày.
Nhưng nghỉ bao nhiêu ngày thì không nói.
Hàng chữ được viết tay bằng bút dạ, thông báo phép nghỉ tuy rằng viết cho có lệ, nhưng nhìn nét chữ cũng đủ cảnh đẹp ý vui, có thể thấy bản lĩnh viết thư pháp không hề nông cạn. Khương Dung Hiên nhìn thông báo nghỉ, chẳng những không tức giận mà còn thấp giọng cười.
Y đưa tay lên, xoa nhẹ hàng chữ đã viết rồi lấy điện thoại ra chụp.
Mã Trì cũng đi theo nhìn, hắn trợn tròn mắt khi thấy tờ giấy thông báo: “Quá mệt? Lười mở cửa? ông chủ này cũng thiệt có cá tính, làm ăn như vậy sao được? Số điện thoại cũng không để lại!”
Khương Dung Hiên bỏ qua lời phàn nàn của hắn, chụp ảnh xong rồi rời đi: “Đi thôi, ngày mai quay lại.”
Mã Trì đành phải đi theo y, ngoài miệng oán giận không ngừng, chờ lên xe hắn mới phát hiện: “Không đúng, ông chủ chưa nói nghỉ mấy ngày, lỡ ngày mai không mở cửa thì sao?”
“Ngày mốt tới.”
“Ông chủ này quá vô trách nhiệm!”
Lúc này, ông chủ vô trách nhiệm bị Mã Trì oán trách đang nằm dài ở nhà.
Tuần này bận rộn với việc khai trương, tài khoản của anh ở diễn đàn C không có cập nhật gì mới, rất nhiều fans đều bình luận hỏi anh sao lại không đăng video.
Những người chú ý quan tâm anh đang gia tăng lượt bình chọn cho anh trong sự kiện mỹ thực, cố gắng đưa anh lên hạng nhất nên khoảng cách của anh với người xếp hạng đầu đang dần dần được rút ngắn lại.
Ngoại trừ cái này, còn có một thương hiệu đã liên hệ với anh tỏ ý muốn hợp tác. Nói ra cũng thật trùng hợp, nhãn hiệu này cùng anh đời trước có mối quan hệ rất sâu xa.
Là Thực phẩm Tụng Nguyên, công ty của Lâm Nguyên.
Hết chương 12