Chương 1.3: Tôi đưa tay ra tát cho một cái

Mộc Hạc học lớp trọng điểm.

Hai tên chân sai của cô đều là con trai, trước đây còn là những tên đầu gấu khó quản nhất trường, cô đã dùng tiền mua chuộc chúng, bây giờ nghe theo sự sai khiến của cô.

Hai tên chân sai này cao to, toàn thân cơ bắp, khí chất hung dữ, gọi một tiếng Mộc Hạc, hắn ta không ra, chúng trực tiếp vào lôi người ra.

Mộc Hạc bị chúng bóp gáy lôi ra.

Hắn ta mặt tái mét, sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt kiên định, chính nghĩa nói: "Bạn học An, bạn có thể theo đuổi tôi, nhưng đừng làm những chuyện quá đáng."

Ánh mắt căm hận của An Lăng sắp không giấu được nữa, cười lạnh một tiếng, nếu không phải xung quanh có camera, cô thực sự không kiềm chế được đôi chân của mình, rất muốn tát hắn ta một cái! Rồi đá gãy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn ta!

Mộc Hạc dường như nhìn ra được sự tàn bạo trong mắt cô, thân thể sợ hãi run lên, nhìn trái nhìn phải, thấy mình bị rất nhiều bạn học vây quanh, lòng hắn ta vững vàng hơn, giọng điệu rất ôn nhu: "Bạn học An, có chuyện gì thì nói, đừng động chân động tay, nếu bạn chịu giao tiếp tử tế với tôi, có lẽ tôi sẽ đồng ý với sự theo đuổi của bạn."

"Nghĩ hay thật!" An Lăng cười khẩy một tiếng, giọng điệu mang theo sự khinh thường.

Cô gái trẻ có đôi mắt kiêu ngạo, nhìn hắn ta không có chút tôn trọng nào, giống như nhìn một con chó đang hấp hối bên đường.

Thật là đồ đê tiện!

Không thích con gái, còn phải giả vờ bị ép nhận lời tỏ tình, làm ra vẻ nạn nhân, để mọi người đều thương hại hắn ta!

Mộc Hạc trông rất ôn nhu, nhìn vào khiến người ta thấy thoải mái, da trắng, cao hơn những nam sinh bình thường, ước chừng một mét tám, lại gầy hơn những nam sinh bình thường, trong khí chất ôn nhu lộ ra hơi thở yếu đuối, không chỉ các nữ sinh thích hắn ta, mà ngay cả các nam sinh cũng thầm thương trộm nhớ hắn ta.

Đôi mắt trong veo của hắn ta như một dòng suối, ánh mắt ôn hòa, mang theo một tia thương hại và bố thí nhàn nhạt.

Như thể nói chuyện với cô là ban ân cho cô vậy.

An Lăng bị đôi mắt này làm cho buồn nôn không chịu nổi, giơ tay tát một cái, "Chát!"

Tiếng động giòn giã làm mọi người kinh ngạc!

Không chỉ Mộc Hạc ngây người, mà tất cả mọi người đều ngây người!

Không ai tin được An Lăng sẽ tát Mộc Hạc!

Những người vây xem đều trợn tròn mắt không thể tin nổi!

"Trời ơi! Tôi không tin vào mắt mình, ai bị đánh vậy?"

"Mộc Hạc, vậy mà lại bị An Lăng đánh!"

"Cái gì!!! Không phải cô ta đang theo đuổi Mộc Hạc sao! Sao lại động thủ!"

"An Lăng thật là một đứa con gái ghê tởm!"

"Không theo đuổi được thì đánh người, loại người này đáng bị cô độc cả đời!"

"An Lăng mau chết đi!"

"Đừng đến làm hại Mộc Hạc nữa!"

Sau khi An Lăng tát Mộc Hạc một cái, tâm trạng vui sướиɠ chưa từng có, thật là quá đã!!!

Cô gái nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta, ánh mắt đầy ác ý, dường như còn muốn ra tay lần nữa.

Mộc Hạc lùi lại hai bước, một tay che mặt, đôi mắt đẫm lệ sợ hãi né tránh, cẩn thận nhìn lại, giọng run run, "Cô, cô làm gì vậy, có vấn đề gì thì nói ra, động thủ không giải quyết được vấn đề, mọi người đều là bạn học, đừng làm căng thẳng như vậy, mặc dù tôi không thích cô, nhưng cô làm như vậy là không đúng, ép uổng không ngọt ngào."

Những bạn học bên cạnh vây quanh hắn ta nhỏ giọng an ủi.

Hai tên cao to nhìn An Lăng, "Chị Lăng, để em giúp chị động thủ nhé?"

Lời này vừa nói ra, những người vây xem càng lớn tiếng hơn, cho rằng An Lăng là vì yêu mà sinh hận, muốn ép Mộc Hạc đồng ý lời tỏ tình của cô mới làm như vậy, hai tên con trai kia là hai tên đầu gấu khó giải quyết nhất trường, An Lăng chơi với chúng, tâm đã sớm thối nát!

Mộc Hạc mím chặt môi, tay che mặt bị cô đánh sưng, trong lòng vô cùng ấm ức, chỉ vì không nhận quà của cô mà lại động thủ đánh người, thật là vô lý!

An Lăng lạnh lùng thu hồi ánh mắt, "Đi thôi!"

Hai tên đầu gấu cũng nhận tiền của cô để làm việc, còn chưa ra tay giúp cô, trong lòng cũng có chút áy náy, định giúp cô thêm mấy ngày nữa.

An Lăng bị hiệu trưởng gọi đến phòng làm việc.

"Tuần sau Mộc Hạc còn phải đi thi toán, em đánh thì cũng phải chọn thời điểm mà đánh chứ, nếu trạng thái của cậu ấy không tốt mà thi kém, thì không có người thích hợp thay cậu ấy đi thi đâu." Hiệu trưởng là một người phụ nữ trẻ, bàn tay sơn móng đỏ vỗ vai An Lăng, giọng nghiêm nghị, "Lăng Lăng, em chỉ cần đừng gây ra án mạng, thì chuyện gì tôi cũng có thể giúp em giải quyết."

Khi An Lăng chuyển trường đến đây đã quyên góp một tòa nhà, hiệu trưởng lại là bạn của mẹ cô, nói chuyện với cô đều rất khách sáo, dung túng cô trốn học, nghỉ học và yêu sớm.

"Ừm."

An Lăng ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, vừa về đến lớp đã thấy một người đứng ngoài cửa, chính là Mộc Hạc.

Hắn ta dáng người gầy gò, chính là kiểu thẩm mỹ trắng trẻo gầy gò mà giới trẻ bây giờ theo đuổi, trông rất giống thụ, trên thực tế hắn ta cũng là một thằng gay!

Ánh mắt An Lăng lóe lên sự ghê tởm nồng đậm, trên mặt càng lộ rõ vẻ khinh thường không che giấu.

Kiếp trước cô thực sự rất thích kiểu con trai này, nhưng bây giờ nhìn thấy chỉ thấy ghê tởm, lúc trước đúng là mù mắt rồi, sao lại thích khuôn mặt này chứ?!

Kiếp trước, Mộc Hạc đối với sự theo đuổi của cô không từ chối cũng không đồng ý, cô cho rằng mình làm chưa đủ tốt nên hắn ta mới không chấp nhận, từ cấp ba theo đuổi đến đại học, tên này mới đồng ý giao vãng với cô.

An Lăng nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta, vết sưng đỏ trên đó đã tiêu liễu nhất điểm, dấu đỏ của năm ngón tay vẫn còn rất rõ ràng, nhưng trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn ta lại thêm ba phần đáng thương, rất đáng thương.

Nhưng cô không phải Cung Quyết Dần, cô sẽ không thương hại hắn ta, chỉ cảm thấy sướиɠ phát điên lên thôi!!!